Chương 3: Nhận ra...! Liệu có quá trễ.
Chia tay mọi người và tôi về nhà. Sao nhà lại trống trải như thế nhỉ, lạnh… lạnh thật…Nếu hôm nay không xảy ra chuyện gì thì nhất định tôi sẽ lôi Minami về nhà, nhà ai cũng được, nhà cậu ấy cũng như nhà tôi thôi. Chi nhỉ? Không cần hỏi cũng biết, tôi sẽ bắt cậu ấy nấu cái gì đó ngon ngon cho tôi ăn…cậu ấy nấu ăn thì tuyệt lắm. Nhưng tôi thường không khen cậu ấy đâu, vì cái tên ấy hễ được khen là lại lên mặt, làm như ta đây giỏi lắm vậy… Rồi lại chê trách tôi:
- Acchan nè! Cậu không biết nấu gì sao? Lần sau, cậu làm cái gì đó cho tớ ăn đi, con gái mà không nấu được cái gì thì tệ lắm đó!
- Cậu giỏi thì nấu đi, tớ tệ vậy đó. – Không thèm nhìn cậu ấy, tôi lại tiếp tục tập trung chuyên môn.
- Chỉ có trời mới biết kẻ nào điên khùng dám rước “cục nợ” như cậu về nhà. - Minami nhìn lên trần nhà than vãn.
Giỏi lắm Minami, cậu không nghe câu “trời đánh tránh bữa ăn” hả? Được lắm, cậu không cho mình có bữa ăn ngon mình sẽ làm cho cậu cả buổi tối không yên, thù này không trả thỳ ta không phải là Meada Atsuko. Tôi nhìn cậu ấy cười gian:
- Ừ ai mà rước được chứ, vì tớ là cục nợ của cậu mà…
Phản ứng của cậu ấy nhìn thật ngố, như rớt từ thiên đàng xuống địa ngục vậy, tôi thì rất thích nhìn cậu ấy như vậy.
- Ế… gì mà của tớ chứ, cậu là của…
- Của ai hả????
Chưa đợi cậu ấy nói hết câu tôi đã bay vào tấn công cậu ấy, cho chừa cái tật chê này chê nọ, tôi nhất định sẽ bắt cậu ấy phục vụ tôi suốt đời…haha