Thứ Tư, 16 tháng 9, 2015

[Longfic] Center tuyển chồng | Chương 4

Chương 4: Captian vô tình!


Sự bất ngờ đầu tiên cho việc tuyển chồng lần này của Acchan chính là số lượng người đăng kí tham dự. Theo thông tin từ người nhận đơn dự tuyển thì số lượng có thể trên chục ngàn hay vài trăm ngàn gì đó. Nhưng sau khi được bố gì kiểm duyệt kĩ lưỡng thì chỉ có 31 người được vào vòng hẹn hò với Acchan.

Và lịch đã sắp xếp sẵn, mỗi người hẹn một người (kiểu này chắc mất sức lắm nhỉ). Nhưng không thể nào từ chối… và khi những cuộc hẹn hò bắt đầu thì một kế hoạch khác cũng được tiến hành.

Sau một tháng ráo riết thực hiện, nhưng do quá bận không thể gặp mặt trực tiếp thì vào ngày trước khi kết thúc chặng hai, các vị cô nương đã họp mặt để tính kế hoạch chặng cuối và thông báo kết quả.

Nhưng không khí có vẻ rất căng thẳng, không lẽ kế hoạch của họ không thành công????

- Sao? Thế nào mọi người báo cáo đi chứ! Sao im re hết vậy, đừng nói với chị là thất bại hết nhé!

Mariko tức giận khi thấy cả bọn ngồi im re.

- Sao? Minami phản ứng thế nào?

Acchan cũng hấp tấp không kém.

Sự việc là thế này, theo sự bàn tính của mọi người Acchan trong tháng này chỉ nhận nhiệm vụ vui vẻ đi hẹn hò ngoài ra không biết gì hết, đặc biệt là không được gặp Takamina.

Thật ra ban đầu Acchan đâu có chịu, không gặp mặt 1 tháng khác nào tra tấn cô ấy, nhưng khi nghe Mariko nói thì trước khi kết hôn có tập tục không cho gặp mặt 1 tháng, nếu gặp sẽ không may mắn. Với lại nếu Acchan chủ động đi gặp Takamina thì sau này về nhà sẽ không quản được cô ấy. Nghe Mariko nói xong Acchan hạ quyết tâm vì hạnh phúc cả đời nhất định không gặp Takamina trong 1 tháng. (Thật ra thì không được gặp mặt trước lễ cưới là đúng nhưng không phải một tháng mà là một ngày, Acchan ơi em bị Mariko dụ rồi)

Phần Acchan là như thế! Còn có một người được phân công theo sát, phụ trách ghi lại hình ảnh của Acchan trong một tháng qua để làm tư liệu đả kích Takamina. Không ai khác chính là Yuko. Hình ảnh và video cô ấy cung cấp rất chất lượng, nhưng muốn thành công hay không phải dự vào 3 người trực tiếp mang những thứ đó đến gặp Takamina.

- Đầu tiên, Haruna em báo cáo đi chứ!

Mariko nói như ra lệnh, tất cả ánh mắt đều hướng về người đang vô tư chơi game kia. Cô nàng này có thể ra quân sao?

Chiến thuật thứ nhất

Kế hoạch bắt đầu. Sau tuần đầu Acchan hẹn hò, Haruna liền mang nhưng tấm Yuko chụp được vội vã đi tìm Takamina. A cô ấy kia rồi, vẫn như thế lúc nào cũng công việc. Takamina à em đừng quên mình đã rồi 30 đấy.

- Hi, Takamina!

Takamina quay lại, vẫn nụ cười quen thuộc ngày nào.

- Chào chị, Haruna! Có việc gì mà chị lại tìm em thế? Hay Yuko nhà chị lại lăng nhăng, chọc giận chị.

- Ai nói Yuu nhà chị ngoan lắm, không giống như em khó dạy khó bảo.

Haruna nói vẻ hơi hờn trách, cũng phải thôi nếu không phải tại Takamina không hiểu tâm tình Acchan thì Yuko của cô cũng đâu phải rong ruổi suốt ngày ngoài đường. Thế là tối về tên ấy lại than mệt đòi cô mát xa đấm bóp.

- Ai nói là em khó dạy hả? Dù sao thì em vẫn...

- Sao, em thế nào!

Takamina dường như định nói gì đó... “em vẫn chung tình hơn Yuko nhà chị trước sau chỉ có mình Acchan”. Có phải vậy không Takamina, đúng là em không như Yuko đi 35 người ta, nhưng em nhìn lại mình xem có biết bao nhiêu cô muốn 35 em. Kiểu này đảm bảo Acchan sẽ mệt hơn Haruna rồi.

- Không có gì, mà chị tìm em có việc gì không?

- Tất nhiên là có rồi, sao khi không lại đến đây chứ. Cho em xem cái này, dễ thương lắm.

Thế là Haruna moi ra một sấp hình dày, toàn Acchan với lại ăn diện vô cùng xinh xắn, đẹp rạng ngời mà không chói lóa.

- Acchan! Công nhận dễ thương ghê, mà cậu ấy đi với ai vậy?

Takamina vừa xem hình đã để ý những người đi cạnh Acchan, Takimana này rõ ràng là có quan tâm người ta mà phải không?

Vô tư Haruna liền trả lời.

- À, đó là mấy người trúng tuyển vòng một đang hẹn hò với Acchan đó mà. Em thấy sao?

- Thấy sao là thấy sao? Chị muốn nói cái gì?

- Thì thấy Acchan gần đây có thay đổi gì không?

- À, vậy hả? Tất nhiên có, sắp lấy chồng rồi mà tất nhiên cậu ấy trong đẹp hơn, trang điểm kĩ hơn nè, còn rất đáng yếu. Chắc cậu ấy đang rất nghiêm túc hẹn hò nhỉ.

“Takamina ơi, Chị ngốc như vậy còn biết là Acchan muốn ai. Còn em thì! Không lẽ em không có tí xí tình cảm nào với Acchan hay sao mà nói ra những lời vô tình như vậy? Phải đánh trọng điểm mới được”

Haruna thầm nghĩ, rồi nhìn thẳng Takamina nghiêm túc đặt vấn đề.

- Em không thấy khó chịu sao? Khi vẻ đẹp này đáng lẽ là dành cho em. Nếu là chị, chị thật sự không muốn người mình yêu quá đẹp trong mắt người khác, chị chỉ muốn cô ấy chăm chút vẻ đẹp của bản thân để cho chị ngắm mà thôi.

Takamina hơi khựng lại sau khi nghe Haruna nói, kẻ ngốc nhất thiên hạ cũng hiểu Haruna nói gì. Takamina bất động, chắc ăn là đã hiểu ra rồi. Hoan hô Haruna!!

- Tại sao chứ?

Takamina lên tiếng hỏi. Haruna thật thất vọng.

- Sao là sao?

- Tạo sao vẻ đẹp đó chỉ dành cho em. Em muốn cô ấy ngày càng đẹp hơn trong mắt mọi người. Thật sự thì ngay từ đầu nó đã không dành cho em.

- Không sao?

Haruna tự nhiên cả nghĩ, không lẽ Takamina không yêu Acchan sao???

- Tất nhiên, vì chúng ta là người công chúng mà vẻ đẹp là để mọi người cùng ngắm.

Hả??? Nãy giờ Haruna đâu nói vấn đề đó. Không phải là khán giả ngắm, tụi này ngắm thì là chuyện bình thường rồi, cái đáng nói là ứng cử viên làm chồng Acchan kìa.

Bồng nhiễn Yuko lên tiếng.

- Em nói rồi mà, cho dù Acchan có đẹp hơn nữa, thì trong mắt Takamina Acchan vẫn cứ là Acchan thôi. Tô son điểm phấn làm gì không biết.

Một không khí thất bại tràn ngập, Takamina thật sự đang nghĩ gì.

- Yuko, em đừng đánh sụp tinh thần của mọi người được không. Takamina không có phản ứng khi Acchan đột nhiên trang điểm tỉ mỉ hơn khi đi gặp mấy kẻ đó. Là vì có hai nguyên nhận, Takamina không quan trọng vẻ bề ngoài, quan trọng là tâm hồn Acchan hé. Với lại chị quên mất chúng ta là nghệ sĩ, việc đôi khi trang điểm tỉ mỉ là bình thường.

Mariko giải thích một tràng, không biết là biện bạch cho kế hoạch của mình hay đang nói tốt cho Takamina nhỉ, nhưng nếu nhìn kĩ thì mặt Acchan đang đen lại thì phải.

- Thôi Tomochin báo cáo đi, cái này rất có khả năng thành công đấy.

Mariko lại thúc ép.

- Được rồi, kế hoạch đúng là rất hoàn mĩ.

Chiến lược thứ hai

Em đã làm đúng kế hoạch của chị, kết thúc tuần thứ 2 đi tìm Takamina. Nói thật thì, lâu ngày không gặp Takamina dễ thương hơn rất nhiều. Nhìn là muốn cắn một cái. (Tomochin chuyên tâm kể đi Acchan đang nhìn kìa.)

Vừa thấy cậu ấy là em nhào lại liền. (tính mê Taka bao năm vẫn không bỏ)

- Nè, cậu khỏe không?

Cậu ấy tươi cười nhìn em. Kawaii quá đi!!

- Khỏe lắm, trông cậu rất hồng hào nhỉ.

- Gần đây cậu có gặp Acchan không.

- À, Acchan à...

Mặt Takamina thoáng buồn, chắc lâu rồi không thấy Acchan nên buồn chứ gì. Biết ngay mà trong lòng cậu ấy chỉ có duy nhất mình Acchan thôi, dù em có cố gắng thế nào cũng không bằng. Lần này nhất định sẽ giúp hai người đó thành một đôi mới được.

- Sao Takamina? Nhớ Acchan à, quan tâm người ta chứ gì, không gặp nên lo lắng!

Tính sổ một tràng để cậu ấy mất bình tĩnh nói lỡ lời ai ngờ... Takamina cưởi thật tươi...

- Chắc cậu ấy bận gặp mặt mấy người dự tuyển nên không có nhiều thời gian thôi. Acchan nhất định sẽ tìm được hạnh phúc thôi.

Takamina thật sự có thể bình tĩnh đến thế à, hay trình độ che giấu của cậu ấy quá cao. Em tất nhiên sẽ không dễ dàng tha cho cậu ấy rồi, xem tớ ra chiêu đây...

- Cậu không gặp nhưng tớ có gặp đó, Acchan còn kể với tớ rất nhiều về mấy người đó nữa... Nào là khen người này đẹp trai, người kia đáng yêu, người nọ hiểu ý tứ mọi người, còn có người tài hoa hơn nữa lại biết lấy lòng con gái... Xem ra Acchan rất vui vẻ, thấy cậu ấy cười rất nhiều.

Tự nhiên Acchan ngắt lời Tomochin.

- Tomochin, cậu nói thế thật sao?

Thản nhiên trả lời Acchan, cô ấy dường như không nhận ra sự giận dữ trong mắt Acchan.

- Ờ nói vậy đó, để chọc cho Takamina ghen mà.

- Cậu nói cứ như tớ là người mê trai lắm vậy đó.

Acchan giận dữ quát Tomochin, cô ấy nói vậy Takamina sẽ nghĩ sao về mình đây, đang giúp mình hay hại mình vậy.

- Làm gì mà giận dữ vậy, mê trai là chuyện bình thường mà, nhất là trai đẹp và tài giỏi. Em nên nhớ trai đẹp là tài nguyên của xã hội không nhìn là uổng phí đó.

Haruna nhàn nhã lên tiếng, cô ấy không nhận ra có một người nổi gân xanh gân đỏ vì câu nói của cô ấy.

- Nyan Nyan nói sao? Vậy là cậu thích ngắm trai lắm sao?

- Nếu Yuu không ngắm gái thì mình sẽ không ngắm trai, Yuu nên nhớ Yuu chỉ được ngắm mình thôi!

Cứ tưởng là Haruna của chúng ta tự nhiên nổi hứng ngắm trai ai ngờ là muốn dạy dỗ Yuko. Không biết cô nàng kia đã làm gì đó nên tội rồi nhỉ.

- Thì biết rồi, mình sao này… không dám nữa… mình sẽ chỉ biết Nyan Nyan thôi!

Thật mất phong độ quá Yuko ơi! Người ta mới hù tí mà sợ chết khiếp rồi.

- Thôi, em muốn dạy dỗ gì thì về nhà mà dạy, còn Acchan… ai mà chẳng biết em rất mê… Takamina. Cho dù Tomochin nói gì cũng không sao đâu, nếu vì mấy lời nói này mà Takamina nghĩ sai về em thì đó không phải là Takamina mà chúng ta quen biết nữa.

Mariko lại đứng ra điều đình thế cuộc và Tomochin lại tiếp tục câu chuyện.

Lúc đó em thấy mặt Takamina có vẻ tối sầm lại, chắc là đang khó chịu lắm đây. Sau đó cậu ấy có ý quay lưng đi, biết ngay là kẻ này đang muốn bỏ chạy, cơ hội ngàn năm có một nên em…

- Cậu sao vậy? Cậu không vui vì Acchan sắp tìm được người ưng ý sao?

Mặt cậu ấy dường như đang đỏ lên… Tiêu cậu rồi, lộ tẩy rồi nhé kì này bằng mọi giá cậu cũng phải viết đơn dự tuyển, ngoan ngoãn mà rước Acchan về nhà rồi.

- Tất nhiên là vui rồi, thấy Acchan vui tớ rất vui!

- Cậu nói dối, vẻ mặt của cậu không cho thấy như vậy. Đảm bảo là rất khó chịu.

- Đúng! Hiện tại tớ rất khó chịu…

- Thấy không tớ biết mà, được rồi tớ sẽ giúp cậu.

- Hay quá, vậy cậu cho tớ biết…

- Cách viết đơn dự tuyển chứ gì, yên tâm Yuko sẽ lo phần này. Về bác Aki thì Mariko đã lo đâu vào đấy rồi… cậu chỉ cần…

- Dự tuyển gì chứ?

- Thì giúp cậu giành Acchan? Thế mà cũng hỏi?

- Giành Acchan làm gì?

- Không giành Acchan, vậy cậu kêu tớ giúp cậu cái gì?

- Tớ đau bụng quá, chắc ăn không tiêu rồi, tớ đã nói không ăn được sushi rồi mà, thôi không nói nhiều nữa cậu chỉ tớ WC ở đâu đi!!!

Lúc đó em đơ cứng cả người, chỉ tay về hướng đối diện, thế là Takamina khuất sau cánh cửa. Em chẳng biết phản ứng đó của cậu ấy là gì nữa, đau bụng hay đau lòng, em thật sự bó tay. Sau khi cậu ấy trở ra, vô tư nói chuyện quên luôn chuyện của Acchan, em lúc đó thật sự chẳng còn tâm trí nào nữa, thế là về luôn.

Nghe Tomochin nói xong, tất cả đều im lặng. Người thứ hai cũng thất bại rồi, chỉ còn Sama nhà chúng ta thôi. Yuko không giấu được lo lắng.

- Còn chị thì sao? Thành công chứ?

Nhìn qua Acchan đang trầm tư, Mariko chỉ lặng lẽ thở dài.

- Nếu thành công thì đã ăn mừng rồi, cần gì ngồi đây mà sầu não.

- Sao thế?

Tất cả hướng mắt nhìn Mariko, không lẽ ngay cả Sama cũng bó tay sao?

- Đừng nhìn chị như thế, cái tên đó đúng là gỗ mục khó đẽo mà. Chị nói cả ngày thế mà chẳng vô được đầu của nó câu nào.

Chiến thuật thứ 3:

Đúng theo như kế hoạch, đợi gần hết thời gian hẹn hò chị liền kiếm Takamina để than vãn cho số phận của Acchan.

- Em biết không Takamina, chị vừa gặp Acchan. Trông em ấy tội lắm!

- Sao vậy? Acchan làm sao?

Lo lắng dữ ta, chắc chắn là thương người ta lắm rồi.

- Có sao đó. Nó than với chị là không biết chọn ai.

- Sao em nghe Tomochin nói, cậu ấy hẹn hò vui vẻ lắm mà.

- Thì đó vui mới chết. Ban đầu đúng là rất vui, nhưng mấy cái tên đó tốt thì tốt thiệt, nhưng đứa nào cũng muốn Acchan bỏ nghề về nhà nấu cơm. Nghĩ sao vậy, Acchan mà lại đi nấu cơm cho mấy cái tên đó ăn sao.

Không ngờ phản ứng của Takamina…

- Khó xử thật đấy, nếu Acchan không thích thì đừng chọn ai hết mà nên chọn…

Chọn em chứ gì, nói ra đi chị em với nhau không chị sẽ giúp cho. Takamina ơi nếu không làm cho em thừa nhận em thương Acchan chị sẽ không làm Sama nữa.

- Sao? Chọn ai đây? Phải có người để chọn mới được chứ.

- Thì chọn người khác. Không nên vì họ mà bỏ ước mơ của mình.

- Nhưng người khác là ai?

Là em… nói đi Takamina, chỉ cần em nói như vậy thì mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp. Có đám cưới để ăn rồi!!!

- À, em có mấy người bạn được lắm, để em giới thiệu cho cậu ấy.

- Hả???

- Làm gì mà phản ứng dữ vậy. Không lẽ chị không tin con mắt em sao?

Takamina ơi, em thật sự muốn thay Acchan tuyển chồng luôn sao. Không lẽ tụi này đoán sai, không lẽ em thật sự không có tình cảm với Acchan sao?

- Em đọc các điều kiện tuyển chồng của Acchan rồi à, mấy người đó thật phù hợp sao?

Những điều kiện đó, ngoài em ra chắc không còn người thứ hai… thách em đó…

- À, có điều kiện nữa sao? Nhưng không sao đâu em nghĩ chỉ cần thích nhau, khi đó điều kiện sẽ không thành vấn đề.

- Nhưng nếu Acchan không tìm được người ưng ý thì sao? Không lẽ em muốn Acchan phải lấy một người mà em ấy không thích.

- Tất nhiên là không rồi, nếu như lần này không tìm được thì chúng ta hẹn lần sau. Em tin chắc mỗi người đều tồn tại nửa kia hoàn hảo của mình.

Sao em ngốc thế, nữa kia hoàn hảo của em ấy chính là em đó.

- Em không biết sao, nữa kia hoàn hảo của Acchan chỉ có một mà thôi. Đó là...

- Dù là ai đi chăng nữa, em cũng nhất định chúc phúc cho cậu ấy.

Thật là tức chết đi mà, không lẽ phải nói thẳng ra là Acchan yêu em sao? Nhưng nếu em thật sự không yêu Acchan thì hai đứa sau này làm sao mà đối diện nhau nữa...

Khi thấy Takamina quay lưng đi ra cửa chị đã lên tiếng hỏi câu cuối.

- Nếu lỡ ngày mai Chan lấy chồng...

- Em về cưới vợ thế là xong.

- Hả???

- Đùa thôi!!!

Thế là biến mất.

- Kế hoạch hoàn hảo của chúng ta thất bại toàn tập rồi sao.

Mariko thở dài lên tiếng.

- Đúng đó, chẳng lẽ để Acchan lấy một người mà cậu ấy không thích sao?

Tomochin cũng buồn rầu không kém, chẳng lẽ họ đã lức bất tòng tâm rồi.

- Không thể nào, tại sao lại thất bại chứ?

Thất bại là thất bại, Mariko à dù chị không chấp nhận thì đó vẫn là thất bại.

- Có thể vì Takamina không yêu em, chỉ là em tự mình đa tình mà thôi.

Acchan thở dài lên tiếng, mặt của cô ấy bây giờ không biết có thể dùng từ nào để diễn tả đây.

- Chúng ta tính đi tính lại, chỉ tính thiếu lòng dạ Takamina. Em thật sự không tin em ấy không thương Acchan.

Yuko tức giận lên tiếng. Takamina yêu Acchan là chuyện rõ như ban ngày, tình cảm này đâu chỉ một ngày một bữa, họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, sao Takamina lại...

- Mọi người đừng lo cho em nữa, Takamina đã vô tình như vậy, nhưng em lại chẳng thể lấy ai khác ngoài cậu ấy. Chuyện này em sẽ tự chịu trách nhiệm, bất quá đổi nghề luôn.

Đổi nghề, Acchan đang định làm gì a?

- Acchan cậu nói gì thế, cậu định từ bỏ sự nghiệp sao?

Mọi người có vẻ hoảng hốt khi nghe Acchan nói thế.

- Biết làm sao được, không chọn ai thì em đành từ giã sự nghiệp.

- Không cần thế đâu, mọi người sẽ không bỏ rơi em đâu.

Haruna tiến đến vỗ vai an ủi Acchan. Yuko đột nhiên hỏi.

- Vậy em muốn đổi nghề gì? Không đi hát nữa làm hẳn diễn viên luôn hả?

- Không, làm osin cao cấp.

- Hả????

Mọi người bất ngờ nói không ra hơi. Acchan đang nghĩ cái gì vậy.

- Ai đủ tư cách để làm chủ em chứ?

Mariko tự nhiên cười nham hiểm lên tiếng.

- Tất nhiên chỉ có một người, ai biểu vô tình với em, khiến em mất việc, em bắt cậu ấy phải khổ sở suốt đời, nuôi em suốt đời.

- Cậu có thật sự muốn là osin của cậu ấy không đấy, hay sự thật là cậu ấy làm osin ngược lại cho cậu.

Tomochin khó hiểu nhìn Acchan. Mắt của Acchan giờ đây đang lộ rõ nụ cười gian tà, mới không vui đây mà.

- Không đâu, theo chị nghĩ là em ấy về làm osin 2 bữa sẽ được thăng lên làm bà chủ nhà.

Yuko lém lỉnh xen vào. Rồi tất cả cùng thở dài, bây giờ không lo cho Acchan nữa, cô ấy đủ bản lĩnh để gánh vác chuyện này, họ thở dài vì lo cho người còn lại.

- Takamina à, dù em vô tình đến đâu thì cũng không thoát khỏi tay Acchan. Bây giờ ráng mà vô tình cho dữ vô, sau này chết càng khó coi. Tụi này không giúp được em nữa rồi. Xin lỗi...

Mariko thở dài, tội nghiệp con bé!!!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét