Chap 4 : Hai trong
một !
Á, xẹt điện, hình như bão thiệt thì phải, chắc ‘ổng’ cũng không bằng lòng
cho hành động vừa rồi của Kai. Quá đáng mà…
Ôi mất điện rồi, tối thui hà… Ông trời này, đang hại hắn hay đang giúp hắn
vậy nhỉ. Tối vậy dễ xảy ra chuyện không hay…
Xoảng…
- Astuko…làm sao vậy tỉnh lại đi !!!
*******************
Kinh koong….Kinh koong….
- Takamina, mở cửa mau !!
Miichan vừa đập cửa vừa la, có chuyện gì khiến cô ấy không bình tĩnh vậy.
Không phải khi nãy vội vã về đi chơi với bồ sao. Ê, đừng nói bồ là Takamina
nhe. Không được đâu, nhưng em đến đây đúng lúc đấy, rinh tên Kai kia đi dùm
cái, nếu không Takamina mà về là đổ vỡ hết.
- Được rồi ra ngay nè.
Takamina… Cô ấy đã về, vậy có chuyện gì đã xảy ra. Khi nãy mất điện tác giả
không thấy gì hết. Lúc đó tối thui, cô nam quả nữ, chết rồi lỗ nặng rồi, mà nếu
lỡ Takamina về ngay lúc đó…
- Cậu sao rồi, không sao chứ ??
Miichan có vẻ rất lo lắng, vừa lay vừa lắc Takamina, đi tới đi lui xem
trước xem sau. Coi cái gì mà kĩ vậy, nếu có bị thương thì chính là trái tim bé
nhỏ ấy. À quên, có thể xem trên đầu Takamina nhà chúng ta coi có mọc sừng
không ?
- Cậu làm gì thế? Tớ đâu có việc gì.
Thắc mắc nhìn Takamina, đúng là bên ngoài rất mịn màng nhỉ.
- Không có gì sao gọi tớ đến. Thứ nhất không đi mua sushi làm cả bọn đói
meo, thứ hai làm tớ lo lắng đến mất thở, cuối cùng là không được đi ăn cà ri
với Mariko.
- Được rồi, đừng hung hăng thế, vào nhà đi tớ kể cho nghe.
- Cậu không kể rõ thì đừng hòng sống yên với tớ !!!
Miichan đưa tay lên hăm dọa Takamina trong khi cô ấy kéo cô vào trong nhà.
Em cũng muốn biết lắm đây, chuyện gì đã xảy ra ?? Đâu mới là sự
thật ??
- Rồi cậu kể đi, có chuyện gì ??
Miichan có vẻ rất nôn nóng, khi còn chưa yên vị thì cô ấy đã lên tiếng.
Takamina ngập ngừng một ít dường như chưa biết bắt đầu từ đâu.
- Sao hả ? Cậu muốn mình mọc râu à.
- Rất tiếc là cậu có mọc được đâu. Nếu cậu có thể, mình cũng rất muốn
thấy bộ dạng đó của cậu chắc rất đáng yêu đấy.
Nghe Takamina chọc ghẹo mình, Miichan làm sao tha được.
- Nhưng ở đây có kẻ mọc râu được đấy và hình như tớ thấy kẻ đó mọc râu rất
đáng yêu.
Takamina nghe Miichan nói lạnh cả người, chuyện đó cô chẳng bao giờ muốn nhắc
đến. Mà chuyện gì xấu hổ thế, mọc râu thiệt hả ? Miichan có chụp hình lại
không cho em xin một tấm với. Có hàng tốt thì phải chia sẻ cho mọi người chứ.
- Thôi đừng nói nữa, có chuyện thật sự quan trọng đấy.
- Biết rồi, nhưng có chuyện gì cậu phải nói tớ mới có thể giúp cậu giải
quyết được.
Miichan với ánh mắt đầy kỳ vọng và tràn đầy niềm tin nhìn sâu vào mắt
Takamina. Tự nhiên cảm thấy ấm lòng… cô thật sự tin tưởng cô gái có cùng tên
với mình.
- Thật ra thì…
- Gì nào ?
- Kai xuất hiện rồi !!
Chết rồi, Takamina biết sự có mặt của Kai, không lẽ cũng biết anh chàng đó
trêu ghẹo ‘vợ’ mình. Không biết Takamina có đánh ghen không nhỉ, hay chỉ dám âm
thầm đứng nhìn. Ủng hộ chị đáng ghen, nếu chị đánh không lại, tại vì anh ta cao
quá mà, thì em xung phong dẫn quân từ Việt Nam sang đánh tiếp.
- Trời Kai thôi mà gì lo lắng thế, tớ biết rồi, cậu nhớ thời gian đóng
Mendol nên mới biến thành Kai chứ gì. Làm tớ tưởng chuyện gì.
Không phải chứ, Miichan à chuyện này không lớn thì chuyện nào lớn, cháy nhà
đến nơi rồi kìa, không mau cùng em xách nước chữa cháy đi.
- Không phải, là hắn là hắn đó…
- Hắn nào chứ ???
Vẻ mặt Takamina trở nên nghiêm trọng và có phần sợ hãi. Chị sợ gì chứ, dù
hắn có lợi hại thế nào chị vẫn có tác giả ủng hộ mà, chắc chắn chiến thắng
tuyệt đối.
Miichan nhìn Takamina cũng cảm thấy bất an, ai có thể làm cậu ấy hoảng như
thế chứ… chỉ có thể…
- Là hắn, người thừa kế dòng họ Takahashi.
- Hắn sao ???
Miichan trợn tròn mắt lên, Takamina chỉ thiểu não gật đầu. Tên đó thật có 3
đầu 6 tay sao mà mấy chị sợ dữ vậy ?
- Tại sao ? Tại sao lại có thể như vậy ? Hắn ta không thể xuất
hiện.
Miichan có vẻ
không tin. Nhưng thật đấy, anh ta vừa tán tỉnh The Ace của chúng ta ngay tại
đây nè, có tác giả làm chứng!!!
- Nhưng thật sự là
hắn ta đã có mặt ở đây, vừa khi nãy…
Đúng đúng, mà nói
vậy tức là Takamina đã thấy, nhưng thấy được bao nhiêu mới quan trọng. Nhưng
Takamina à đừng hiểu lầm nhé, Acchan vẫn một lòng một dạ với chị.
-Tại sao? Làm sao
hắn có thể xuất hiện…
- Vì Acchan…
Hả?? Chị biết bao
nhiêu thế Takamina, không lẽ ngay cả nụ hôn chị cũng biết, nụ hôn đó Acchan
không cố ý đâu. Mà lúc đó chẳng phải chị nhào lại sao? Tại sao lại hóa thành
Kai. Lúc đó chị giành không lại thì trách ai, nhưng còn nụ hôn lúc sau… là tại
Kai…
Còn Miichan nghe
tới đó, có hơi cười cười, Acchan, cậu giỏi thật, không chỉ mê hoặc Takamina mà
còn hớp hồn cả cậu chủ nhà Takahashi. Kiểu này rắc rối rồi.
- Acchan… Vậy
Acchan đã gặp Kai…cậu có…
Miichan dường như
đang ám chỉ gì đó.
- Tớ làm sao, vẫn
ổn mà…
- Thật sự ổn,
không bị…
Miichan không chắc
cho lắm cảm xúc của Takamina, Kai và Takamina còn Acchan…
- Không thật mà,
mọi thứ vẫn an toàn.
- Vậy Kai đâu?
- Đi rồi!
- Acchan?
- Trên phòng tớ…
- Ai dẫn Acchan
tới đây?
- Kai…
- Hai người đó có
xảy ra chuyện gì không…
- Họ đã hôn nhau…
- Sau đó thì sao?
- Cúp điện…
- Hiểu rồi?
Miichan hỏi,
Takamina trả lời, cứ như một cái máy… Nhưng sau tất cả đều đúng vậy trời,
Takamina biết hết. Không ghen à? Takamina ơi là Takamina chị đang nghĩ gì thế?
- Giờ sao hả?
Còn sao nữa, không
nhanh chóng giành lại thì mất người yêu như chơi.
- Cậu hỏi tớ, tớ
hỏi ai bây giờ?
- Thế mà bảo giúp
tớ.
- Nhưng vấn đề
tình cảm này.
Miichan suy nghĩ,
vấn đề tay ba này thật phức tạp. Nhất là loại này cô thật sự không biết lí giải
thế nào.
- Vậy Kai đối với
Acchan thế nào?
- Thì chắc là thích…
- Còn cậu với
Acchan sao?
- Thì… yêu…
- Vậy Acchan yêu ai ?
- Mình…
Takamina thật sự không biết trả lời Miichan như thế nào… Trái tim Acchan
làm sao cô biết được.
- Tớ thấy có gì đâu ? Acchan thương ai cũng thế thôi…
Miichan suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng.
- Nhưng mà…
- Đừng lo nghĩ nữa… dù sao Kai cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa mà phải
không…
- Nhưng…
- Cậu không tin
Acchan sao ?
- Tất nhiên là tin rồi…
- Vậy đừng lo lắng nhiều nữa… thời gian sắp hết rồi… chỉ cần qua ngày đó
chúng ta không cần phải lo sợ nữa…
- Cám ơn cậu Miichan…
- Không có gì đâu, chúng ta là bạn bè mà. Nhưng tớ hỏi thật, Kai thế nào…
Đã 6 năm rồi không gặp anh ta.
Miichan dường như có hứng thú với đề tài này hơn là mối tính tay ba nhỉ.
Nhưng Kai thực sự thu hút mà…
- Sao tớ biết được, tớ có soi gương đâu mà biết ! Nhưng có lẽ là cao
đấy !!!
- Cao á, không thể nào… Cậu có bi nhiêu đây hà làm sao mà anh ta cao
được.
Miichan dường như không tin nhỉ. Anh ta cao thật mà.
- Thật đấy !
- Tại sao cậu biết.
- Vì anh ta cao hơn Atsuko cả cái đầu.
Nghe Takamina giải thích thế Miichan ra chiều gật gù…
- Tớ biết rồi, vì anh ta cao thế nên 6 năm nay cậu không qua được mét rưỡi.
- Tại sao ?
-Tự hiểu đi.
Rồi Miichan cười nghiêng ngả… A tác giả biết nè, vì chiều cao bị anh ta
giành hết nên Takamina mới cao không nổi.
- Thôi khuya rồi cậu về nghỉ đi, mai có buổi tập.
- Không được, khuya thế rồi về nguy hiểm lắm, để tớ ở lại nhé.
Miichan ôm lấy Takamina không chịu về.
- Cậu gọi taxi về là được chứ gì ?
- Nè, sao lại đuổi thẳng thừng thế, vì ai mà tôi mới đến đây hả ?
Miichan có vẻ tức giận nhưng Takamina thì thẹn cả mặt.
- Tớ biết cậu vì tớ nhưng hôm nay…
- Sao chứ, hôm nay làm sao ?
- Acchan…
A hiểu rồi nhé, có người muốn được ở riêng với người yêu. Miichan thông cảm
đi nhé, Takamina cần bồi đắp tình cảm mà, để đề phòng cái anh chàng Kai kia.
- À… hiểu rồi, tôi biết mà, mấy người là người trọng sắc khinh bạn. Thôi
tôi biết thân phận của tôi rồi… tôi về…
- Miichan, mình không có ý đó, cậu ở lại cũng được mà !
Takamina à, nói như vậy có dối lòng không đó, mới đuổi người ta về mà…
- Thôi đi, tớ không muốn làm kì đà, với lại lát nữa Acchan mà thấy tớ là
xách dép chạy không kịp.
- Được rồi cám ơn cậu.
Takamina vừa nói vừa tiễn Miichan ra khỏi cửa. Cô nàng này ra về vẫn không
quên để lại một câu chết người.
- Nè, mai nhớ báo cáo tình hình nhé, nếu không cậu tự biết hậu quả. Tớ sẽ kể
cho Acchan về Kai…
- Được rồi…
Takamina miễn cưỡng chấp nhận rồi đóng của lại.
Cô không thể nào để Acchan biết được bí mật về sự tồn tại của Kai, mặc dù
Kai cũng chính là cô. Nhưng tất cả không thể nói, đó là bí mật duy nhất giữa
họ.
Thật ra Kai và Takamina không có gì khác biệt, hai mà một.
Nhưng Kai khác cô ở chỗ, anh ta được dạy dỗ để trở thành một người thừa kế,
nên có đôi lúc thái độ của anh ta rất ngạo mạn. Dù có thế thì đó cũng là cô.
Takamina nhẹ nhàng bước lên phòng, lặng lẽ ngắm nhìn Acchan.
- Cậu xinh thật, cậu biết không càng ngắm cậu tớ lại càng yêu cậu hơn. Có
còn đau không, cái xoong chết tiệt, sao lại làm đau người yêu bé nhỏ của tớ
chứ. Yên tâm đi Acchan tớ đã trừng phạt nó rồi, phạt nó không được nấu ăn một
tháng.
Khẽ vuốt lên làn da mịn màng của Acchan và hôn vào bàn tay ấy. Takamina
thật không thể ngăn lại những cảm xúc trong lòng.
- Chắc hôm nay khó chịu lắm phải không. Tớ không cố ý làm cậu khó chịu đâu.
Tớ không biết vì sao lại dắt cậu về đây. Nhìn thấy cậu có vẻ ghen nên tớ lại
muốn trêu chọc cậu. Khi ấy cậu thật đáng yêu. Rồi tớ lại không kìm lòng được mà
muốn ôm cậu, muốn hôn cậu, tất cả cảm xúc ấy làm tớ quên rằng lúc đó tớ đang là
Kai.
Rồi nhẹ nhàng, ôn nhu, Takamina hôn nhẹ lên mắt Acchan và đỏ mặt. Cái này
gọi là tự biên tự diễn nhỉ.
- Tớ biết tại thời điểm cậu nắm tay Kai, chính là cậu không phân biệt được
tớ và anh ta. Thật ra tớ cũng không phân biệt được đâu là chính mình, dù anh ta
có hơi khác tớ thì đó cũng là tớ. Nhưng tớ có thể khẳng định rằng bất cứ lúc
nào tớ cũng là Minami của cậu. Cậu có ghét con người đó của tớ không ?
Takamina lại say mê ngắm nhìn Acchan, cô ấy thật đẹp khi ngủ. Rồi đột nhiên
nàng công chúa của chúng ta mở mắt ra.
- Minami !
- Atsuko !
Takamina hơi giật mình, đỏ mặt như bị ai bắt gặp mình đang lén lút làm gì
đó. Thì đang lén lút ngắm người yêu mà.
Acchan thấy Takamina đang nhìn mình cũng hơi hoảng hốt, chắc sợ Takamina
biết mình hôn người khác đây mà. Không sao đâu dù sao cũng chỉ là một thôi mà,
tác giả không chấp nhất đâu.
- Sao cậu lại ở đây ?
- Hỏi lạ vậy, đây là nhà của mình mà.
Acchan phát hiện mình có phần hơi ngu ngốc trong câu hỏi vừa rồi. Nhìn xung
quanh không thấy anh chàng kì lạ lúc tối. Thật ra đã có chuyện gì xảy ra, tại
sao lúc đó… Theo trí nhớ của Acchan thì lúc đó Kai hôn cô, rồi mất điện, cô lùi
ra sau và cái gì đó đã đập vô đầu cô. Cái xoong đấy chị ạ và bạn Takamina nhà
em đã cho nó vào lãnh cung vì tội làm hại chị.
- Takamina, cậu… mình…
Acchan không biết bắt đầu từ đâu… và như thế nào. Cô không biết Takamina có
nhìn thấy cô hôn anh trai cô ấy, cô không muốn vậy, chỉ tại cái tên ấy… Nếu
Takamina hiểu lầm cô biết làm sao đây, nếu Takamina giận cô, mà nếu như
Takamina không cần cô nữa thì sao ? Cô thật sự không thể sống thiếu cô ấy.
Chan à, chị đừng tự hù mình như vậy chứ, làm em sợ đó.
- Cậu sao vậy ? không được khỏe ở đâu à ?
Takamina thấy Acchan như vậy trong lòng rất lo lắng, cô không hiểu vì sao
cô ấy lại như vậy. Không hiểu thật á, vì chị đấy, người ta đang mặc cảm tội lỗi
đó, còn không mau an ủi đi.
- Minami, xin lỗi… mình…
Takamina chợt hiểu ra, Acchan đang nghĩ về nụ hôn với Kai, cô chợt thấy vui
nhưng cũng thật xót xa. Chính cô đã mang lại cảm giác tồi tệ cho cô ấy.
Nhẹ nhàng kéo Acchan vào lòng xoa xoa đầu cô ấy.
- Cậu có lỗi gì chứ, đối với mình thì mỗi việc Atsuko làm đều đúng.
- Minami…
- À quên, anh trai mình gửi lời cám ơn đến cậu đấy, và xin lỗi vì những
hành động quá khích của anh ấy.
- Anh trai cậu, anh ta đâu ?
- Đi rồi...
- À...
Acchan thở phào, có lẽ Takamina không biết gì cả. Có lẽ anh ta không nói
gì, cô không muốn giấu Takamina về những chuyện đã xảy ra nhưng cô không muốn
cô ấy hiểu lầm. Cô cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ sợ càng nói sẽ dễ để lộ sơ
hở. Cho dù để lộ thì sao, em dám chắc với chị là Takamina sẽ không giận đâu.
Takamina thấy Acchan không hỏi thêm gì cũng yên tâm, có lẽ cả hai đều không
muốn có người thứ 3 xuất hiện trong câu chuyện, gần đây thời gian họ dành cho
nhau quá ít.
- Atsuko à, cậu còn đau không ? Khi nãy Kai nói cậu bị cái xoong rớt
trúng.
- Hết đau rồi, chỉ cần có Minami bên cạnh tất cả đều không đau.
Vừa nói Acchan vừa rúc vào lòng Takamina. Cảm giác này thật dễ chịu và ấm
áp, chỉ có Takamina mới có thể làm cô hạnh phúc như vậy. Không ai khác, kể cả
người anh trai giống cô ấy đến 8 9 chính phần. Nhưng căn bản Acchan chỉ cần một
mình Takamina là đủ rồi.
- Sau này mình không muốn cậu nhắc đến anh trai cậu.
Acchan bá đạo ra lệnh cho Takamina, cô thật sự không muốn dính líu với tên
đó.
Takamina khẽ cười, cậu không muốn nhắc tới Kai nhưng không phải mỗi ngày
cậu đều nói chuyện với Kai sao ?
- Sao vậy, cậu không thích anh ấy sao ?
- Không tớ chỉ muốn mỗi Minami thôi.
- Nhưng mà…
- Không nhưng gì cả ! Cậu có đồng ý không ?
- Cậu biết mà, mình không bao giờ làm điều cậu không thích.
Takamina nhẹ nhàng trả lời, nhưng làm ấm cả lòng Acchan. Đây chính là người
mà cô yêu Takahashi Minami.
- Cậu đáng yêu lắm, Minami. Nói cho mình biết cậu yêu ai nhất.
- Mình…
- Nói đi mình cho ăn kẹo.
Acchan nũng nịu ôm lấy cổ của Takamina.
- Được rồi, mình yêu cậu nhất !
- Ai cơ ?
- Maeda Atsuko.
- Mình nghe không rõ !
- Maeda Atsuko.
- Mình cũng yêu cậu nhất, Minami.
Acchan hôn nhanh lên má của Takamina, vì cô biết đôi môi kia cô vẫn chưa
được phép hôn, đó là điều cấm kị của Takamina…
- Còn kẹo của mình.
- Môi mình có ngọt không ?
Khi nghe câu hỏi của Acchan, Takamina sờ lên má mình rồi cho tay vào miệng.
- Ngọt thật !
- Đấy cậu đã ăn kẹo rồi đấy thôi !
- Cậu ăn gian.
Thế là Takamina kéo Acchan xuống ôm cô ấy thật chặt vào lòng, hôn đáp lại
trên má Acchan.
- Bao giờ cậu mới hôn mình thật sự.
Khi nghe Acchan có phần buồn bã hỏi. Takamina nghẹn lại.
- Qua sinh nhật 20 của mình, mình sẽ là của cậu trọn vẹn.
- Được, mình chờ…
Rồi Acchan lại rúc vào lòng Takamina. Tất cả đều dẹp bỏ những lo âu sang
một bên và cùng nhau tận hưởng giây phúc ngọt ngào này. Nhưng Takamina đang lo
lắng là liệu Kai có hay không xuất hiện nữa… Takamina và Kai ai mới thật sự là
người phải biến mất vĩnh viễn…
Naruhodo
Trả lờiXóaNếu takamina bị cạp vào mỏ thì kai xuất hiện, và ngược lại.
Mình sẽ chờ xem au sẽ làm thế nào để kai biến mất.
Truyện của au rất hay, cố gắng phát huy nhé
À quên nữa, phải có riêng 1 chap để lôi gia tộc takahashi ra mổ xẻ, phân tích nhé
Tks au.