Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2015

[Longfic] Thời gian xa cách | Chương 5 - Phần 1 - Chặng 2


Chặng 2: Tôi không thể ăn được nữa!!!


Chia tay Saechan…cả hội tiếp tục lên đường…vẫn tay trong tay nói cười vui vẻ…

Đi được 1 tiếng thì cả bọn mệt nhừ người…tính lấy thức ăn ra…thì phát hiện tất cả lương thực chuẩn bị đã không cánh mà bay… Thủ phạm không ai khác chắc chắn là lũ ni cô con khi nãy…



Bây giờ làm sao khi toàn đội đều đói meo…Acchan đề nghị đi tiếp…càng nhanh lên đỉnh núi thì họ càng mau có cái ăn…

Không ai nói gì tất cả cùng bước nhanh hơn bình thường…về thức ăn có một ma lực ghê gớm nhỉ… Đi chừng 10 bước họ đã đến trạm thứ hai…không biết lại có trò quái dị gì sắp xảy ra đây…

Đón tiếp họ…không phải là một tiểu ni cô xinh đẹo nên Yuko chậc lưỡi tiếc nuối…Người chờ họ lần này là…một lão ni cô to béo…

 Nga Mi này là vùng đất địa linh nhân kiệt nhỉ…toàn người xuất thủy phù dung…

Cả bọn lễ phép bước đến chào vị lão ni cô…và bà ấy cũng đáp lại…Sau màn chào hỏi…không để mọi người chờ đợi bà ấy vào thẳng chủ đề…

- Thí chủ đã lên đến đây…ắt cũng hiểu quy định của Nga Mi sơn này… Bần ni sẽ không rườm rà nữa…chắc mọi người cũng đã mệt và đói rồi nhỉ…

Nhắc tới đói là cả đám giận run người, tự nhiên phải chịu đói trong khi đã chuẩn bị đầy đủ…Yuko liền lên tiếng…

- Các người thân là người xuất gia sao lại có thể làm chuyện đầu trộm đuôi cướp lấy đồ của kẻ khác…thế hả????

Lão ni cô đó thấy Yuko xúc động vật quá nên điễm tĩnh trấn an…

- Này người trẻ tuổi nếu có nhiểu sức lực thế thì hãy để mà vượt thử thách…còn chúng tôi lấy đồ ăn của các vị thí chủ đây chỉ muốn tốt cho các vị thôi…

- Muốn tốt cho chúng tôi…hay muốn chúng tôi không lên núi được…lên được trên đó tôi nhất định…

Acchan mất bình tĩnh…sao cô nàng này dễ cáu thế nhỉ…bản tính hằng ngày đi du lịch rồi hay sao ấy, chắc bị Takamina bắt cóc lên đỉnh núi từ sớm rồi…

- Đúng vậy…là để tốt cho mọi người…nếu không để bụng thật đói thì không thể vượt trạm này…

- Vậy thử thách lần này là gì! Nói mau đi chúng tôi rất gấp…

- Acchan kiên nhẫn đi…em làm thế chỉ làm sự việc rối rắm thêm thôi…

Nghe Mariko nên Acchan im lặng, giờ phút này chắc chỉ có Mariko mới có thể kìm được dã tính của Acchan…Và lặng lẽ đi theo lão ni cô đến trước một cái bàn…trên đó để đầy sandwich để thành từng chồng lớn….hình như mỗi chồng có đến 10 lát thì phải… Bên cạnh mấy chồng bánh thì có chừng chục trái chuối…

- Đó là thử thách của các cô ở vòng này… nhanh hay chậm là tùy vào tốc độ của các cô…

Lão ni cô ấy…chỉ vào đống thức ăn trên bàn và điềm đạm nói…

- Ăn thôi phải không…chúng tôi đói gần chết rồi…chuyện nhỏ ấy mà…

Miichan nhào lại định bốc thức ăn…thì lão ni cô cho một gậy lên đầu…đau đến chảy nước mắt…

- Con gái bây giờ ngộ thật thấy thức ăn là sán vô…thức ăn chứ có phải là trai đâu mà ham hố thế… phải biết tôn ti trật tự chứ…ta chưa nói luật chơi mà…

Biết ngay mà đâu đơn giản là cho ăn như thế…chắc phải có cái gì đó…Lần nay Haruna nhỏ nhẹ…

- Dạ chúng cháu xin lỗi ạ…mong bà cho chúng cháu biết luật chơi đi ạ…

Haruna dường như biết lão thái bà này chịu nhu không chịu cương…

- Ôi trời đất ơi…con gái nhà ai mà dễ thương thế không biết…nghe nói cháu là ca sĩ hả…lát cho ta xin chữ kí chụp vài tấm hình nhe…

Tất cả bất ngờ vô cùng trước thái độ xoay như chong chóng của lão ni cô… Miichan chỉ biết treo cờ trắng xin hàng…

- Nhưng thế này, trước tiên tất cả ăn hết chồng sandwich do ta chuẩn bị…cầm nguyên chồng mà cắn…cấm ăn từng lát đó… Sau khi ăn xong ta sẽ nói tiếp…

Ăn nguyên chồng 10 lát…hơi khó đấy…nhưng không sao…miệng mấy bà tám thì chắc bự sẵn rồi…

Tất cả nhìn nhau không nói lời nào…cầm lên..rồi nhìn nhau…

- Ăn đi mấy đứa…không phải đang đói sao??? Ta đặc biệt chuẩn bị cho đấy…

Nghe câu đặc biệt chẩn bị… tất cả đều sởn tóc gáy…cắn một miếng…mặt đứa nào đứa náy tím ngắt…đen xì không thốt nên lời… Yuko định nhả ra thì…

- Không được nôn ra….đứa nào nôn ra thì coi như toàn đội thua…bị ta đá xuống núi liền…

Cả đám cắn răng nuốt trọng… không ai dám nói lời nào…khi tất cả đã trôi xuống cổ họng…thì tất cả hoảng hốt chạy đi tìm nước…Miichan la lên..

- Trời ơi chưa từng ăn loại nào như thế…vừa cay vừa chua vừa mặn vừa nồng…khủng khiếp…

- Chị cứ tưởng vào thời khắc đó chị đã chết rồi đấy… làm sao có thể ăn mấy thứ này chứ…

Yuko lên tiếng kêu ca… Nhưng tại thời điểm đó tiếng nói bất ngờ thốt lên…bắn xuyên tất cả trái tim…

- Ngon quá…đói thật đấy còn nữa không…

Cô nàng không có vị giác đã xử hết nguyên chồng bánh của mình… Ai cũng bất ngờ kể cả lão thái bà kia…chợt bà ta mỉm cười hỏi…

- Vị của nói thế nào…nói lên điều gì hả…

- Ờ thì ngon ạ…đói quá nên cũng không để ý gì nhiều…

Ôi trời…Lão ni cô như chết đứng…bà ta nào có ý như vậy bao giờ…

- Gia vị cuộc sống có phải không…

 Chiyuu đột nhiên lên tiếng…Gia vị cuộc sống là thế nào… sao không hiểu mô tê gì hết vậy… Ai cũng bất ngờ…còn Tomochin thì chạy đến ôm đầu Chiyuu… sợ cái lão biến thái này cốc đầu người yêu…

Ai người lão ta khẽ mỉm cười hài lòng…

- Sao cô bé lại nghĩ thế…

Chiyuu khẽ mỉm cười…đáng yêu quá…

- Vì cháu rất thích việc bếp núc… và theo mẹ cháu nói mỗi hương vị chính là một gia vị của cuộc sống…Cuộc sống xung quanh chúng ta đầy màu sắc và hương vị như các món ăn…có vui buồn sung sướng khổ sở…như chua cay mặn đắng trong món ăn…Bánh sandwich hôm nay có vị nồng cay của mù tạt…ngọt ngào của bơ đậu phông…vị mặn của xì dầu…vị chua của me…vị đắng của khổ qua…không phải là hương vị cuộc sống thỳ là gì…

Trời!!! Trong đó bỏ hỗn tạp thứ vậy hả…hèn chi mà ai có vị giác bình thường cắn vào đều muốn nôn ra…nhưng Chiyuu nói hay lắm…hoàn toàn thuyết phục lão ni già đó…bà ta từ tốn lên tiếng…

- Mẹ cháu sẽ tự hào lắm về cháu đấy…đó là điều ta muốn mấy đứa cảm nhận được sau khi ăn món này…nếu có người nói được ý nghĩa thì chỉ cần cắt thử 1 miếng thôi nếu không đứa nào nói được thì phải ăn hết..

Dẫn  Chiyuu theo là quyết định sáng suốt…nếu không cả đám phải ăn hết đống này… thà chết sướng hơn…

- Nhưng hôm nay làm ta bất ngờ không chỉ có thế…mà còn có kẻ này…nó là đứa đầu tiên ăn hết chồng bánh mà mặt không biến sắc…ta làm mấy cái này nhưng nói thiệt một miếng ta còn chưa dám cắn…

Tất cả quay lại nhìn Tomochin rồi cười lớn…cô nàng chả hiểu gì… tất nhiên rồi chỉ lo ăn…hình như còn xin thêm một chồng nữa để từ từ gặm…còn bảo cả đám bánh nhiều thế cắn có một miếng thật lăng phí của trời cho…

- Gì thế? Tớ đang đói nên ăn hết là bình thường thôi…

Đừng tự biện minh cho sự vô vị giác của mình… vô ích thôi cô bé à… dù có cố che đậy…thì sự thật vẫn là sự thật…đừng mong lấy vải thưa mà che mắt thánh…

- Mấy đưa đã vượt qua được món đầu tiên…giờ đến cái thứ hai… nếu vượt qua xem như qua trạm…

- Đó lại là món nào vậy thưa sư cô…

Mariko e ngại lên tiếng hỏi…lão bà bà bật cười thành tiếng…

- Không có gì quá khó đâu…vì thế đừng sợ…ta chỉ muốn các cháu chơi cùng ta một trò chơi thôi…

- Có liên quan đến mấy trái chuối kia phải không ạ…

Lần này Miichan rất lễ phép hỏi…sợ lại ăn gậy vào đầu… nhưng nãy giờ nhịn không nói thật khó chịu… đúng vậy với mấy kẻ ham nói chuyện…thì nhịn nói là trừng phạt lớn nhất

- Thông minh đấy cô bé…luật chơi là như thế này…hai người ngậm ở hai đầu quả chuối…di chuyển đến cuối đường kia… vừa đi vừa ăn... làm sao đến đích thì ăn hết trái chuối…nhớ không được dùng tay đó…

À, đơn giản mà…trò này con nít lên ba còn biết chơi…không phải lo rồi… cả bọn hớn hở bảo nhau…kì này nhất định sẽ nhanh chóng qua trạm thôi…và nhất là không phải ăn món nào quái dị nữa…

- Chúng ta vẫn lẻ một người…vậy thành viên nào sẽ giúp chúng ta đây?

Mariko lên tiếng… và tất cả hướng về phía lão thái bà chờ đợi thành viên mới… mong đợi quá không biết em xinh tươi nào…hay là một bà cô già…

- Không để mấy đứa đợi lâu… xuất hiện đi nào con gái…

Theo tay chỉ của lão ni cô…tất cả ánh mắt tập trung vào bụi lùm gần đó… Tiếng nói thanh thoát cất lên…

- Nếu mọi người thành tâm muốn biết…thì tôi cũng sẵn lòng trả lời… để đề phòng thế giới bị phá hoại…để bảo vệ nền hòa bình cho thế giới… tôi là cô gái CG dễ thương đáng yêu…xinh đẹp và ngây ngất lòng người… Watanabe Mayu… Tôi đến từ AKB- teamB…mà mọi người luôn yêu mến…một tương lai tươi sáng đang chờ đợi tôi… Đó là lời giới thiệu của tôi…

Mayuyu có cần thế không…màu mè quá…mọi người rớt cả hàm răng rồi kìa… Nhưng nhìn Mayuyu dễ thương thiệt…nhỏ xíu mà ngọt ngào…khiến người ta muốn “ăn” ngay…

- Sao vậy…em không được đón mừng ở đây à…

Sau câu nói của Mayuyu thì mọi người đã hoàn hồn trở lại và ôm bụng cười… Chỉ có  Miichan và Yuko là bay lại ôm chầm lấy Mayuyu… Hình như có kẻ đã quên lời hứa của mình… Miichan trừng mắt nhìn Yuko…

- Chị không biết đâu…

Trả lời thế là xong chuyện sao…lại giả nai chứ gì…Miichan quyết định ghi nợ ở đó…đợi khi khác đòi cả vốn lẫn lời… Mayuyu cũng đâu có vừa…ôm luôn cả hai… ngu sao không ôm lại nếu không lỗ rồi sao???

Vậy là có mặt đông đủ bắt đầu cuộc chơi thôi…Nôn nóng quá không biết các bé sẽ thể hiện thế nào… Mariko lên tiếng…

- Bây giờ chia như cũ hé…Mayuyu sẽ thay Saechan chơi với chị…

 Đương nhiên là có kẻ không chịu rồi…Không phù hợp…quá lỗi thời…qua trạm mới phải chia lại chứ… Miichan định lên tiếng… Nhưng có người đã nhanh hơn…

- Ai cho phép cô tự quyết định thế…Đây là lãnh địa của ta quy luật trò chơi do ta định ra…thì ai chơi chung với ai do ta quyết định… hiểu chứ…

Nghe xong Mariko tức điên lên nhưng vì đại cuộc cô không thể là bậy được…với lại ở đây cô cũng là đội trưởng…không thể để mất uy danh…không thể…nhịn Mariko… phải nhịn… “nhịn không phải là nhục…mà để gom một cục…đục một lần cho đã”.

- Được rồi không ai phản đối chứ gì…Ngoài cô bé này…được tự chọn…còn lại do ta chọn…

Bà ta chỉ vào Haruna…chị ấy được tự chọn…vậy thì có kẻ sướng rồi…may mắn cho Yuko đấy… Nhưng ai ngờ…

- Cháu được tự chọn hả? Mariko chị chơi với em nhe…

Ế... Sao lại là Mariko không phải là Yuko sao... Haruna đang nghĩ gì thế...mắt Yuko rực lửa nhìn Mariko...chị ấy nhìn lại...có biết tí gì đâu...tự nhiên Haruna chọn chị...làm sao chị biết được...em không coi lại mình ăn ở thế nào mà người ta đối xử với mình như thế...

- Nyan Nyan cậu sao thế? Sao lại chơi chung với cái bà già đó...tớ...tớ không cho...

- Không cho kệ cậu..cậu không thấy chiều cao của tớ và Mariko tương xứng dễ chơi hơn... cậu bao lớn mà đòi chơi với tớ...

Haruna càng trả lời càng chọc vào máu khùng của Yuko...được rồi...vì chiều cao á...chỉ vì chiều cao không thôi á...không phải vì cậu muốn chơi với Mariko à...Yuko càng nghĩ càng tức...

- Tớ không cho...cậu là bạn gái tớ cậu phải tôn trọng lời nói của tớ chứ...

- Biết tớ là bạn gái cậu hả...vậy khi cậu ôm người con gái khác trước mặt bạn gái cậu...cậu có nghĩ bạn gái cậu sẽ nghĩ như thế nào không Yuu?

Bí...!!! Làm sao trả lời khi mình đi 35 người khác chứ...đành chịu trận im lặng...lặng lẽ kéo tay áo Nyan...như con mèo mướp cầu xin tình cảm vậy... tha lỗi cho mình đi...chơi với mình đi mà...

- Ồn ào quá... chuyện tình cảm giải quyết sao đi...tụi bây muốn đánh chém gì lão nương không quan tâm...nhưng giờ giải quyết mau cho xong vụ này...để lão nương còn về ngủ trưa...

Nghe lão thái bà hét...cả bọn như chuột con chẳng dám hó hé... chác chỉ dám kêu chít chít vâng vâng dạ dạ...

- Giờ như thế này, cô bé tóc ngắn này đi với cô nàng không có vị giác đi...còn con bé buộc hai đuôi kia...đi với con nhỏ nhiều chuyện đó... hai đứa còn lại...vậy đi mệt quá...

Không biết vô tình hay hữu ý... Miichan lại được chọn đi chung với Mayuyu...cô nàng mừng ra mặt...Acchan không thể hiện gì vì với cô đi với ai cũng thế thôi...Nhưng Tomochin thì khó chịu khi Chiyuu đi với Yuko...cái bà 35 đó thế nào cũng lợi dụng thời cơ giở trò với Chiyuu...

- Nè lấy chuối đi, lột vỏ ra và chuẩn bị đi... toàn là con gái với nhau ngại gì...

Đúng là đâu có gì để ngại nhưng không khí thì vô cùng căng thẳng... Tomochin thì liếc Yuko... ngầm nói... làm gì Chiyuu đi rồi biết tay tôi... Giờ chắc Yuko không có tâm trạng chóc phá Chiyuu đâu vì đang lo cho Haruna muốn chết... Yuko lườm Mariko...chị mà giở trò là không còn tình nghĩa gì hết... duy chỉ có cặp của Miichan và Mayuyu là nhìn nhau đắm đuối...

Đứng xếp thành hàng ngang...đợi hiệu lênh của lão ni già đó...cờ vừa phất tất cả cùng xuất phát...chỉ cần về đến đích ăn hết trái chuối là ok...thế nhưng...

 Trong khi đi Tomochin sợ Yuko giở trò với Chiyuu nên cứ cố tình kéo Acchan đi đụng vô cặp kia...Yuko cũng vậy nên... vừa đi mấy cô nàng cứ choảng nhau túi bụi...cảnh tượng rất mắc cười... đến đích thì miếng chuối cuối cùng đã nằm gọn trong miệng từng người...Miichan cũng vì thế...mà lợi dụng hôn luôn Mayuyu...

Sau nụ hôn đó Miichan lên tiếng...

- Mayuyu nè, hay là tụi mình quen nhau đi...

Đang làm chuyện công Miichan vẫn không quên toan tính cho mình... Tất cả hồi hợp chờ câu trả lời của Mayu...Đang bà tám ấy...Đừng tưởng nhờ 1 trái chuối mà đốn ngã được Mayuyu chứ...lầm rồi Miichan à...

- Xin lỗi chị nhe... em đã đồng ý quen với Yukirin rồi...

Tiêu rồi Miichan ơi...bé mãi là người đến sau... thấy mặt Miichan thoáng buồn...ai cũng tội nghiệp...

- Hả??? Lúc nào sao nhanh vậy...

Miichan nghe Mayuyu nói xong suy nghĩ một lát...rồi hỏi lại...trời ạ...ai nghe Miichan nói cũng té xỉu...cô ấy nhiều chuyện hơn là đau khổ vì thất tình nhỉ...tất cả cười khì...vì biết rằng Miichan vẫn chưa thật sự động lòng với ai...

- Mới đây hà...ngày hôm qua chị ấy mới tỏ tình với em...

- Nhanh thế sao???? Mình mới rời mắt khỏi Mayuyu có mấy ngày...tên ấy liền ra tay hành động...

Máu nhiều chuyện của Miichan lại nổi lên...hỏi tùm lum tùm la...

- Sao sao...cậu ấy tỏ tình sao???

- Miichan à...đây là chuyện riêng của Mayuyu cậu đừng có nhiều chuyện thế...

- Tomochin bộ cậu không muốn biết hả... với lại Mayuyu không chấp nhận tình cảm của tớ...kể tớ nghe tí việc này coi như là bồi thường đi...

Hết biết Miichan...nhiều chuyện không ai bằng...giờ lại còn...tính toán để moi tin thế...may là cô ấy không làm phóng viên đó...không thì rõ chết...

- Được rồi mình sẽ kể...thật ra không có gì đặc biệt cả...chỉ là...

Chuyện tình Mayuki... Em không thương đứa ngu.... action...

Hôm đó tự nhiên Yukirin nói có chuyện quan trọng muốn nói với em...thế là hai đứa ra một bờ sông nói chuyện...sau đó Yukirin nói những lời rất ngọt ngào, có cánh...còn cánh gì thì không biết...cánh gà chăng hay cánh vịt...và muốn em làm người yêu của cậu ấy... lúc đó thật ra em có ý định từ chối... nên nói...

- Nếu chị nói chị yêu em...thỳ chị hãy chứng minh đi!!!

Yukirin trố mắt nhìn em:

- Em muốn mình chứng mình bằng cách nào?

- Nhảy xuống sông này cho em đi...

Em không biết nói gì nên nói đại thế...và nghĩ là chị ấy sẽ không nhảy đâu... từ đó từ chối chị ấy... Đúng là chị ấy đã không nhảy và nói với em một câu...khiến em đổ cái rầm...

- Chị không nhảy đâu...không phải vì chị không yêu em...mà vì chị không muốn... em thương một đứa ngu...

Thế là em chết toi, chết oanh oanh liệt liệt trong trận...Là thế đấy ạ...chỉ vậy thôi...Em dong đây...

Nói chưa hết câu là Mayuyu chạy về chỗ lão ni cô...

- Chúc mọi người thành công... đợi mọi người mở tiệc ăn mừng nhé...

Lão ni già cũng lên tiếng...

- Này cô bé tóc ngắn...nhanh chân lên nào...hãy biết cách nắm giữ hạnh phúc...chúc các cô bé của ta may mắn... à ở bên kia có thức ăn của các cô đó...ăn đi rồi lên đường...

Và thế là cách họ qua trạm 2...và đang từ từ tiến đến trạm cuối cùng đã là 1h...chỉ còn 3 tiếng nữa...thời gian đang trôi qua rất nhanh...

Hành trình lên Nga Mi đỉnh – Vì cái đầu trọc của Takamina...!!!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét