Thứ Ba, 10 tháng 11, 2015

[Longfic] Boy Or Girl? | Chương 8

Chương 8: Đột nhập !!!

Sau một thời gian đứng ngồi không yên trên xe thì đoàn quân AKB đã đến được trước cổng Vila nhà Takamina. Nó nằm trên một ngọn núi, heo hút và tách biệt với thế giới bên ngoài. Diễn tả nó à… đẹp và huyền bí còn thế nào nữa thì xin miễn đi nhé. Tác giả dở phần này.


- Mariko! Khi nãy em kêu chị dừng lại mua sầu riêng sao chị không dừng!

Acchan vẫn còn nhớ vụ sầu riêng hả trời, con gái hình như ai cũng thế thì phải.

- Đúng đấy, Mariko em cũng hơi thèm. Khi nãy mà mua em xin phần ruột Acchan phần vỏ.

- Miichan, em có biết người Acchan muốn đánh ghen là ai không?

Tất cả đều im lặng khi nghe câu hỏi của Mariko, Acchan cũng khẽ nhìn sang Chiyuu đang lo lắng. Chợt hai mắt của họ giao nhau.

- Acchan, cậu muốn thế nào tớ không cản, nhưng Tomochin là người của tớ, nếu cậu ấy có phạm sai lầm gì thì chỉ có tớ mới có thể dạy dỗ.

- Tất nhiên những gì của cậu tớ không đụng vào, nhưng nếu cậu ấy đụng vào người của tớ thì phải coi mức độ nghiêm trọng thế nào mới được.

Thế là hai người họ nhìn nhau xẹt lửa, cùng đi đánh ghen mà sao lại gà nhà đá nhau trước thế kia.

- Hơi… Ngồi buồn kiếm chuyện nói chơi, nhất vợ nhì trời... là chuyện tự nhiên.

- Gì thế Yuko?

- Châm ngôn cuộc sống đó mà Mii?

Châm ngôn cuộc sống của Yuko hay nhỉ, không biết được đào tạo từ trường lớp nào đây.

- Miichan à, em để tâm làm chi, Yuko được Haruna dạy dỗ kĩ lưỡng lắm. Mà hai đứa đừng ở đó cãi nhau nữa. Bây giờ làm sao để vào trong đây?

Mariko lên tiếng, khi xe của họ dừng trước cổng Vila, có một số bảo vệ gác ở ngoài. Có vẻ khó lọt vào lắm đây.

- Hay để em đến đó nói với họ, vị hôn thê của thiếu gia họ đến thăm.

- Không được, Nyan Nyan à, từ nay về sau cậu không được dùng cái danh xưng đó, nếu cậu muốn có cái tên đặc biệt thì hãy giới thiệu với mọi người cậu là vợ Oshima Yuko, còn tớ sẽ nói mình là chồng Koijma Haruna.

- Yuko đây không phải là lúc để chấp nhất ba cái chuyện lẻ tẻ đó. Quan trọng là vào được bên trong.

- Không chịu, Nyan Nyan là của em, tại sao em có thể chịu để cậu ấy nói mình là vị hôn thê của người khác.

Yuko cứ ôm riết lấy Haruna không chịu buông, dù cho Mariko có nói gì đi nữa cô ấy cũng bỏ ngoài tai. Vợ của tui mà…

- Chị muốn vô đó thì tự xưng là vợ tên lùn đó rồi vô.

- Yuko.

- Yuu-chan, để mình giúp họ đi, chậm trễ sẽ không hay đâu. Ngoan nghe lời đi.

Vừa nghe Haruna lên tiếng, Yuko liền miễn cưỡng buông tay, dù không bằng lòng nhưng cũng phải bằng mặt. Chị đó nghe Yuu, hai chữ sợ vợ viết đầy lên mặt rồi kìa.

- Thật hết biết mà. Nó chỉ biết có Haruna thôi, chứ lời nói của tôi nó xem như gió thoảng mây bay.

Nghe Mariko than vãn, Yuko chỉ cười hề hề đắc chí.

- Lời vợ dạy phải lắng nghe, mai sau "khôn lớn" mà khoe mọi người. Nói ra xin hãy chớ cười, vợ ta, ta sợ ! Vợ người ... còn lâu !

Yuko này, sợ vợ không cần làm quá lên thế. Chị sợ Haruna ai cũng biết rồi, khỏi cần giới thiệu.

- Em phải công nhận là chính sách giáo dục của chị tốt thật đó. Yuko thật biết nghe lời mà.

Miichan lên tiếng khen Haruna, nhưng cô nàng có vẻ không vui vẻ gì. Chắc tại chị kia có tật ấy mà, người ta thường nói có tài thì cũng có tật.

- Chị không ham cái đó đâu. Cậu ấy chỉ được cái ra vẻ để lấy lòng chị, đến khi không có chị ở đấy thì lại quên hết lời dạy mà chạy theo tán tỉnh cô khác.

- Nyan à mình có như vậy bao giờ đâu.

Yuko lại ôm lấy Haruna cọ cọ mặt vào cổ cô ấy. Em xin mấy chị, đi cứu chị nhà em, đừng có âu yếm mất thời gian quá.

Trong khi Haruna đến nói với mấy anh bảo vệ thì…

- Yuko, chị nói cho em biết sự khác nhau giữa vợ và bồ đi. Làm sao mà chị có thể vừa có vợ vừa có bồ.

- Cái này dễ lắm… nghe cho kĩ nhe…

Bồ là phở nóng tuyệt vời.
Vợ là cơm nguội đáy nồi hẩm hiu.
Bồ là nơi tỏ lời yêu.
Vợ là nơi trút bao nhiêu bực mình.

Bồ tiêu thì chẳng tiếc tiền
Vợ tiêu một cắc thì liền kêu ca
Bồ dỗi thì phải xuống thang
Vợ giận bị mắng, bị phang guốc liền

- Sao thế Miichan hay không hả??? Chị mới học đấy!!!

Miichan không nói gì, hai cô nàng kia thì nhìn Yuko chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, bởi lẽ họ không muốn Yuko dạy hư Takamina và Tomochin nhà mình. Còn có một kẻ thì cười nức nẻ.

- Cười gì vậy???

Mariko không nói gì, chỉ nhướn nhướn mắt về phía sau của Yuko… Không lẽ… có mùi khét thì phải… Á Haruna…

- Không phải đâu Nyan Nyan…

- Không phải gì? Mariko à, nhà chị còn trống không cho em qua đó ở nhờ.

- Tất nhiên rất sẵn lòng.

Yuko đứng người khi thấy vẻ mặt giận dữ nhưng thờ ơ của Haruna. Cô không sợ gì chỉ sợ cô ấy bơ cô cả tháng thôi. Cô phải mất rất nhiều thời gian mới làm cho Haruna tin rằng cô rất sợ vợ. Thế mà vì cái thứ chết tiệt này mà giờ đây công cốc rồi.

- Nyan Nyan à, oan cho mình quá…

- Oan gì, không phải khi nãy cậu vui vẻ lắm sao. Ai dạy cậu thế.

- Mình tình cờ đọc được trong sổ của bé Ju.

- Muốn tha thứ chứ gì !!!

Yuko nghe vậy gật đầu lia lịa, sao kì vậy… lần này sao lại chịu tha thứ sớm vậy ta.

- Vậy cậu về nhà chép 100 lần kinh nghe lời vợ nhé. Rồi mình sẽ nghĩ lại.

- 100….

- Không chịu á ?

- Chịu…

Chép cái gì vậy trời, mấy bà này đang bày trò gì vậy. Chị nhà em đang lúc nguy cấp mà mấy chị còn bày đặt giận hờn. Acchan à, hối họ nhanh nhanh lên đi chứ.

- Chị chép cho em một bản với.

Acchan theo dõi hồi lâu mới lên tiếng, xin một bản, phải không á...

- Em nói sao. Một bản sự khác biệt của bồ và vợ á.

- Yuko, em không có đùa. Mà trong cái kinh đó viết gì thế, có thể đem về dạy Minami không?

Acchan có vẻ quan tâm đến mấy cái kinh đó hơn là Takamina nhà chúng ta nhỉ, mấy chị làm ơn đừng có tám nhảm dùm em một cái được không. Viết mấy cái vụ tám của mấy chị, em mỏi tay lắm chứ bộ.

- Có thể áp dụng đó chứ. Chị thấy nghe rất hay.

- Gì vậy Haruna???

Chiyuu cũng có vẻ rất quan tâm. Nhưng theo tác giả thấy Chiyuu mang về cũng chả có dùng được vì Tomochin không có đầy ong bướm bu quanh như Takamina, cũng không bu lấy ong bướm như Yuko. Nói chung là không ong không bướm.

- Nó nói như vầy nè...

Vợ hỏi mà nói xạo là trời đất bất dung.
Chê vợ lung tung là ngậm máu phun người
Để vợ nhịn đói là tội nhân thiên cổ

Để vợ chịu khổ là bất tài vô dụng
Trốn vợ đi "ăn vụng" là ngũ mã phanh thây
Vợ hát mà khen hay là anh hùng thức thời
Khen vợ hết lời là sung sướng một đời... (từ ngữ hơi ghê sợ, nhưng nghe cũng hay nên tác giả mới copy vô, giải trí ấy mà)

- Ở đâu mà em học được mấy cái này vậy.

- Tác giả dạy em đó.

- Tên tác giả nhiều chuyện đó, phải cho hắn một trận mới được, dám dạy hư Nyan Nyan của ta.

Mấy người này ngộ thật, chuyện chính không lo làm, bàn chuyện tào lao rồi còn mắng tác giả, có tin tác giả cho drop cả đám không.

- Được rồi, không giỡn nữa... Sao rồi Haruna họ có cho vào không?

- Không... Họ bảo Tomochin vừa đến đây. Bây giờ trong nhà đang chuẩn bị lễ cưới nên không cho người ngoài vô.

- Cái gì mà đám cưới chứ, em bảo đảm là không có cưới xin gì ở đây hết!

Acchan tức giận khi nghe Haruna nói tới đám cưới của Takamina, mà cô dâu lại không phải là cô. Không tức làm sao được, tác giả còn tức lộn ruột nè.

- Acchan à, đám cưới tất nhiên là phải có rồi!

Mariko, chị nói gì thế, cho chị nghĩ lại 5s đó, ham ăn đám cưới quá rồi hả? Họ không có mời chị đâu, đừng tưởng bở, trừ khi đám cưới Acchan thì mới có phần chị.

- Đừng nhìn chị như vậy, nổi cả da gà rồi đây này.

- Vị chị phát ngôn hay quá mà!!!

Đạn bắn ra lung tung rồi kìa, đề nghị các bạn nằm xuống coi chừng đạn lạc.

- Thì cưới vẫn phải cưới, nhưng cô dâu là ai thì phải hỏi chị đã.

Nói hay lắm, em sẽ tặng chị vài chuyến du lịch, nên cô dâu là Acchan, Mariko nhé!

- Bây giờ làm sao vô trong đó, Mariko???

Chiyuu thất vọng nhìn Mariko, đã đến trước cửa, chỉ còn cách Tomochin có vài bước, vậy mà sao ông trời còn nỡ lòng nào ngăn cách. Từ từ Chiyuu, phải cho tác giả thời gian để sắp xếp tiết mục cho mọi người chứ. Nhưng Chiyuu sợ là phải, hai người đó ở cùng một chỗ, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

- Cái này thì phải hỏi, Miichan!

- Mariko, sao lại hỏi em?

- Thì ngày xưa đó, em với Takamina làm sao trốn ra thì giờ mình làm thế đi vô.

- Không được đâu, chị “bự” thế này, chui không có lọt đâu.

- Em làm như chui lỗ chó không bằng.

- Ừ thì đó đó!

Mariko đứng hình ngay tại chỗ, còn đám kia thì ôm bụng cười sặc sụa.

- Miichan!!!!

- Đừng lo Miichan, để chị đẩy oshiri của Mariko vào là lọt tót chứ gì.

- Không bao giờ, em nghĩ sao mà Mariko-Sama này lại chui cái đó hả???

- Không còn cách nào đâu! Miichan cậu đến đó xem thử đi.

Miichan vâng lệnh của Acchan đi thị sát tình hình còn Mariko thì la làng, dù cô có chết cũng không làm việc mất mặt thế này. Nhưng vì Takamina nhà em, xin chị đấy ạ.

- Không xong rồi!!!

- Gì vậy Miichan?

- Acchan à, không chui được đâu.

- Sao?

- Bị rào kẽm gai rồi.

- Chị đã nói mà, ông trời cũng giúp chị, với thân phận của chúng ta mà đi vào bằng đường đó thì còn gì là tư cách.

- Vậy chị nói đi, phải làm sao??

Tất cả thất thiểu buồn rầu, làm sao mà vô được, vào công khai không được, chui lỗ cũng không xong. Họ toàn là liễu yếu đào tơ, làm sao mà vô được đây.

-Mấy đứa ngốc thật, như thế này nhất định phải dùng kế.

- Kế gì???

Tất cả trố mắt nhìn Mariko, chị ta định làm gì đây.

Chị già không nói gì, chỉ lẳng lặng tiến đến chỗ mấy người bảo vệ thì thầm to nhỏ cái gì đó.

- Biết rồi, thì ra chị ấy định dùng mỹ nhân kế.

- Không đâu Miichan, cái này nên gọi là bà già kế.

- Kế gì cũng được miễn là vô được là ổn rồi.

Acchan khẽ cười khi thấy cánh cửa cổng mở ra... và xe của họ được cho vào trong.

Khi đã vào được bên trong Miichan thắc mắc.

- Đám người đó rất nguyên tắc, trước giờ không dễ dàng gì thuyết phục được, chị đã nói gì với họ thế?

- Chị tất nhiên là có cách. Chị nói với họ chị là người nhà của cô dâu, đến để phụ giúp đám cưới.

- Nói cái gì, em không muốn đám cưới đó diễn ra.

- Chiyuu, em không cần kích động thế, chúng ta đã vào đây đương nhiên là không để chuyện đó xảy ra.

- Biết lắm mà, Mariko làm gì biết dùng mỹ nhân kế. Mà nếu chị có dùng cũng chả có thành công.

Yuko nghe Mariko giải thích vì sao được vào, thế là lên tiếng chọc ghẹo.

- À… Chị thì không được, nhưng em thì được đó. Họ nói muốn vô cũng được, nhưng họ muốn có được tấm hình chụp chung và chữ kí của Oshima Yuko, là em đó.

- Chị không đồng ý đó chứ.

- Không đồng ý thì làm sao được vô.

- Chị thật quá đáng mà, không hỏi em một tiếng.

- Giờ báo em biết rồi nè.

Mariko và Yuko cứ cãi nhau suốt, gia tộc này lạ nhỉ, ai cũng mê idol hết hả? Lão gia thì mê Mariko, quản gia thì mê Takamina, thiếu gia thì say đắm Acchan, gác cổng thích Yuko.. lạ thật!!! Nhưng qua được cổng là tốt rồi.

- Yuko, xem như là vì em đi.

- Đúng đó, giúp cậu ấy mà, chị xem nếu như họ thích em thì em...

- Miichan à, vì em như thế nên họ mới không thích...

- Chị muốn chết à...

Thế là Miichan bám lấy Yuko để đánh...

- Được rồi, chúng ta bắt đầu hành động thôi, Miichan dẫn đường.

- Vâng thưa chỉ huy, chắc Takamina đang ở phòng cậu ấy.

- Được , xuất phát.

-----------------------------

Trong khi đó, phòng của Kai thiếu gia…

- Tomochin, tại sao cậu lại bị bắt đến đây?

- Tớ đâu có muốn. Gia tộc tớ đang có vấn đề, cần sự giúp đỡ của ông cậu.

Tomochin thở dài và thả mình trên sopha.

- Thì ra là thế.

- Tớ thật không ngờ, cậu lại chính là Kai thiếu gia.

- Cậu tưởng tớ muốn lắm sao???

- Nhưng nếu tớ lấy cậu cũng không tệ há, đỡ hơn lấy một người xa lạ.

Tomochin mắt đầy tình cảm nhìn Takamina. Này chị kia, Chiyuu rất lo lắng cho chị, thế mà chị lại ở đây tán tỉnh Takamina nhà em.

- Cậu nói gì thế, tớ nhất định không lấy cậu.

- Tớ biết trong lòng cậu chỉ có Acchan mà thôi.

- Xin lỗi cậu.

Tomochin thấy vẻ mặt buồn rười rượi của Takamina liền thích chí, muốn chọc một tí thôi mà, cậu đâu cần căng thẳng thế. Chị nói sao mà không lo lắng cho được, đang ở chỗ nào mà chị còn tâm trí để đùa hả???

Tomochin tiến đến bên cạnh Takamina, ép cô ấy vô tường. Tư thế này không được, chị nghĩ chị là ai mà thân mật với Takamina nhà em như vậy, chị nên cẩn thận đấy, chị Chan đã đến rồi.

- Tớ thua Acchan ở điểm nào, tại sao cậu lại chọn cậu ấy mà không chọn tớ?

- Đừng như vậy mà Tomochin, tớ...

- Gọi tớ là Tomo đi... tớ muốn cậu gọi thế…

- Được... nhưng cậu tránh ra một lúc đi, như thế này...

- Như thế này không được á, ông cậu vừa gặp tớ, nói là tớ nên bồi đắp tình cảm với cậu nhiều hơn. Ông ấy nói tớ hấp dẫn hơn Acchan nhiều, và chỉ cần tớ chủ động hơn thì cậu sẽ thích tớ.

Cái ông già này, ông tiêm vào đầu chị Chin cái gì thế, ông nghĩ sao mà nói vậy. Ông thật là, ông đang dạy chị ấy phá gia can người khác đó, ông có biết ông đang đẩy chị ấy vào tình cảnh rất nguy hiểm không, chị Chan mà biết là tiêu. Với lại chị Chin à, đừng để bị ổng khích tướng mà làm bừa nhé...

- Cậu nghĩ đi đâu vậy... Tớ...

- Minami... tớ yêu cậu..

Vừa nói Tomochin vừa chu miệng ra như muốn nhận một nụ hôn. Không được cái gì cũng được, nhưng hôn thì không...

- Cậu làm gì thế Tomochin!!!

Nhìn thấy Tomochin như vậy, Takamina tức giận đẩy mạnh cô ấy ra, chị nên làm cái này ngay từ đầu rồi đấy ạ. Để cô ấy hôn là coi như tiêu đời.

- Tomochin, cậu nên biết chuyện tình cảm không thể so sánh là ai tốt hơn ai, chỉ phụ thuộc vào cảm giác của trái tim. Xin lỗi cậu, chỉ ở bên cạnh Atsuko tớ mới có cảm giác tim đập mạnh, lo lắng, nhưng rất ấm áp và hạnh phúc. Dù thế nào thì tớ cũng không làm chuyện có lỗi với cậu ấy.

Rồi Tomochin tự nhiên cười lớn lên.

- Cậu phản ứng mạnh hơn tớ nghĩ đó. Điều cậu nói tất nhiên tớ hiểu, tớ cũng không có ý định tiến xa hơn với cậu, vì cậu không đủ tiêu chuẩn.

- Tiêu chuẩn??

- Thì cậu chỉ hợp khẩu vị của Acchan thôi, chỉ có cậu ấy mới muốn ăn cậu, còn chúng tớ thì ngắm là được rồi, không có mộng tưởng chiếm lấy đâu.

- Vậy sao cậu??

- Chỉ thử cậu thôi, ai biết được cậu thế nào.

Takamina nghe Tomochin nói thế thì vui vẻ cười, dù sao như vậy cũng tốt, hôn thê là Tomochin thì cô cũng đỡ lo, chỉ cần ứng phó với ông là được. Sau đó nếu có cơ hội cô sẽ cùng Tomochin trốn đi. Chị ơi, không được đâu cái lỗ đó bị rào kẽm gai rồi.

- Vậy bây giờ tính sao???

- Tớ muốn thấy Kai thiếu gia!!

- Không được!!!

Chị đòi hỏi gì kì vậy, cho anh ta ra chị biết nguy hiểm thế nào không. No No...

- Sao vậy???

- Tớ...

- Đó không phải là yêu cầu của tớ đâu! Ông cậu bảo là nhìn bộ dạng này của cậu rất chướng mắt, muốn tớ nội trong hôm nay biến cậu thành Kai thiếu gia. Ông còn nói tớ cứ tự do hành động, không ai dám đến làm phiền đâu.

Chuyện này là thế nào, cái ông già đó muốn hai người làm cái chuyện gì đây!!! Giữ bình tĩnh nhe chị Chin, Chiyuu sắp đến rước chị rồi...

- Không, tớ không thể...

- Không thể hôn tớ chứ gì!!! Tớ biết tớ không xinh, không dễ thương và cũng không dữ bằng Acchan!!!

- Cậu lại nữa, cậu cũng biết là tớ không có ý đó mà!!!

- Nhưng nếu không thực hiện, tớ không biết phải đối diện với ông cậu thế nào.

- Sao lại thế, tớ sẽ nói với ông, tớ không lấy ai hết ngoài Atsuko.

- Nhưng nếu tớ không lấy cậu, gia tộc của tớ...

- Đừng lo, tớ sẽ xin ông giúp đỡ gia đình cậu.

- Thật hả??? Vậy là khỏi phải hôn cậu, khỏi phải lấy cậu luôn!! Hay thật!!

Tomochin nhảy lên sung sướng, không cần lấy chị Takamina nhà em làm chị vui như thế sao, vậy mà hồi nãy còn giả bộ cưa Takamina.

- Cậu vui sướng đến thế sao?

- Tất nhiên... lấy cậu tớ sẽ không thể ở cùng với Chiyuu thân yêu của tớ, mà nếu tớ lấy cậu thật cậu nghĩ tớ có sống yên với Acchan không. Cậu cũng biết vợ cậu không phải hiền lành gì mà.

- Ừ hé!! Tớ mà lén phén với cô nào là Atsuko cho tớ ăn sầu riêng liền.

- Cái đó ngon mà!!!

- Ruột thì ngon, nhưng làm gì có ruột mà ăn, chỉ được ăn vỏ thôi.

- Cái này ghê vậy, nhưng dù sao cũng đỡ hơn Chiyuu nhà tớ, ghen lên một phát là chết tớ cả ngày hôm đó. Thức ăn khi cô ấy khi nóng giận nấu ra ghê lắm.

- Cậu mà cũng biết nói ghê chắc chắn là rất khủng khiếp.

- Vì thế chúng ta nên biết thân biết phận.

- Ừ ừ...phải biết giữ khoảng cách.

- Này Takamina... hay là khi nào được về mình lập hội sợ vợ đi.

- Cái này cũng được đó, có thể giúp đỡ lẫn nhau.

- Rủ luôn Yuko nữa.

- Hả??? Tomochin, cậu nói sao? Yuko mà sợ vợ á!!!

- Ai nói chị ấy không sợ, chị ấy là trùm sợ vợ đấy.

Hai chị này đến giờ tám rồi hay sao ấy, mấy chị nên nhớ mình đang ở trong tay địch đấy. Sơ xuất là coi chừng... những cũng nên yên tâm vì mấy chị vợ đã có mặt.

---------------------

 Trong phòng lão gia…

- Lão thái gia, tiểu thư Itano đã được đưa đến phòng của Kai thiếu gia.

- Tốt lắm. Cậu nói xem Tomochin có thể quyến rũ được thiếu gia không.

- Cái này khó nói lắm ạ.

- Chỉ cần Kai xuất hiện thì mọi thứ đều Ok.

- Tại sao ạ???

- Vì Mina có thể chỉ chung tình với Acchan, nhưng Kai thì không , nó yêu cái đẹp, mà Tomochin đẹp thế, lí nào nó không thích. Đêm nay đừng đến đó làm phiền tụi nó.

- Vâng thưa lão thái gia.

Ông già này, nhân danh tác giả, tôi sẽ không để Kai xuất hiện, anh ta mà ra một lần nữa là kể như tiêu đời Tomochin, Acchan ghen dữ lắm. Ông đừng nghĩ dùng thủ đoạn gì nữa đấy, không thôi tác giả sẽ cho ông out.

- Lão thái gia! Vừa có báo cáo, Acchan và vài người của AKB đã vào được đây.

- Cái đám vệ sĩ canh giữ kiểu gì vậy!!!

- Vì họ thấy Yuko, nên…

- Đúng là lũ ăn hại, thấy Oshimen thôi mà có gì mà phản ứng thế. Mà có Mari-chan không???

- Tất nhiên là có ạ, cô ấy dẫn đầu đám người kia.

- Trời sao cậu không nói sớm, để ta chuẩn bị tiếp đón. Nếu cô ấy có gì không hài lòng ta sẽ hỏi tội mấy người.

- Vậy bây giờ chúng tôi nên làm gì ạ?

- Để cho họ tự do tham quan đi, không được làm họ buồn. Vila của ta lớn thế, họ sẽ không tìm được chỗ của Kai và Tomochin đâu. Đến sáng hôm sau, khi gạo đã thành cơm, ván đã đóng thuyền thì coi như xong. Đến chừng đó, ta sẽ tổ chức hôn lễ cho Kai và Tomochin vào lễ trưởng thành của Kai, lúc đó Kai sẽ chính thức trở thành người thừa kế và Takamina sẽ biến mất.

- Nhưng Acchan…

- Không sao, ta sẽ nạp thiếp cho Kai là được. Con bé đó mê Kai như vậy thế nào cũng chịu.

Ông già này… đính chính lại nhé Acchan yêu Takamina chứ không phải Kai, những gì ông nghĩ sẽ không bao giờ thành hiện thực.

- Vậy tôi đi sắp xếp!

- Được rồi, cậu nên nhớ không được làm Mari-chan phiền lòng, nếu không thì…

- Vâng thưa lão thái gia, mà chúng ta có nên cho người theo dõi họ không???

- Không cần đâu, họ đến đây là vào dễ nhưng ra khó. Họ toàn là một đám trói gà không chặt, chẳng làm được gì đâu. Với lại cậu nghĩ một nhà wota chúng ta có ai có thể giữ được họ.

- Vâng.

Ông già này, nợ này ta sẽ ghi, ông sẽ phải trả giá với The Ace và Sama đó. Cẩn thận nhé….

----------------

-Takamina à… cậu nghĩ mình sẽ làm gì đây…từ giờ đến sáng…

- Tớ cũng chả biết nữa…

Hai người thở dài… nói chuyện thì cũng đã nói, không biết làm gì cũng phải, nếu ngồi trước mặt họ là người họ thích thì sẽ không như thế.

- Mà Takamina à, cậu không có đồ con gái sao???

- Ở đây làm gì mà có!!!

- À.. Thì ra là thế, họ nhất định muốn cậu làm con trai nhỉ??

- Ừ…

- Đừng lo, tớ nghĩ là Mariko sẽ dẫn quân nhanh chóng đến cứu chúng ta.

- Không được! Đến đây rất nguy hiểm.

Takamina giật bắn người khi nghe Tomochin nhắc đến đám người giải cứu.

- Cậu yên tâm đi!!

- Làm sao yên tâm được, ông tớ…

- Ông cậu ấy hả?? Làm hại ai chứ Mariko thì không đâu.

- Sao cậu nói vậy!!!

- Vì ông là wota của Mariko mà.

- Hả??? Có chuyện này sao??? Ông tớ mà cũng mê idol???

- Không chỉ ông của cậu, tớ nghe anh quản gia kể, nhà này ai cũng mê AKB.

- Hả???

- Không tin hả? Vệ sĩ nhà này mê Yuko, còn mấy người làm trong nhà, có fan Haruna, Mayu, Yuki, Chiyuu và có cả mình nữa… Thấy tụi mình nổi tiếng không ???

- Vậy ai là fan của Acchan???

- Cậu chỉ quan tâm cậu ấy thôi à!! Fan của cậu ấy là một nhân vật rất quan trọng ở đây.

- Ai cơ?

- Thì là Kai thiếu gia, Takamina nhà chúng ta.

- Cậu chọc tớ à…

- Không có…

Thế là hai bạn của chúng ta đã có chuyện để tám rồi… Nhưng đột nhiên Takamina hướng mắt về góc phòng…

Bốn mắt nhìn nhau… chớp chớp chớp…

- Á… chuột…

- Có chuyện gì ???

Takamina hoảng sợ la toáng lên… Tomochin cũng hết hồn… nhưng chưa kịp phản ứng gì thì cô cảm nhận có thân hình của ai đó bổ nhào lên cô… Takamina chứ ai !! Làm cô mất thăng bằng và ngã xuống giường. Cảnh này nguy hiểm quá, có một con chuột mà loạn cả lên, bắt nó đi kìa. Tác giả này, đó là chuột cống ăn không có được đâu.

Takamina ở trên, Tomochin ở dưới, vô tình môi hai người chạm vào nhau. Chết rồi, hôn rồi kìa… làm sao đây. Hai người như bị đóng băng ngay tức khắc.

Mắt Tomochin nhìn chằm chằm vào Takamina. Chị nhà của chúng ta đang dần biến đổi. Tomochin không tin vào mắt mình nữa, trước mắt cô không phải là Takamina mà là… Anh ấy lại xuất hiện nữa rồi sao??? Sao tác giả bảo không xuất hiện, đúng là lừa người mà.

Đột nhiên cánh cửa mở ra…


- Takamina, cậu xem tớ dẫn ai đến cứu cậu nè !!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét