Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

[Longfic] Center tuyển chồng | Chương 5

Chương 5: Bản lĩnh Captian!!!

Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, ngày sinh nhật 30 tuổi của Acchan, là ngày đau khổ nhất hay hạnh phúc nhất đây... Nào cùng nhau theo dõi nhé, nhưng chắc chắn một điều là lần này Acchan của chúng ta nhất định có thể lên xe bông về nhà chồng.

Trong phòng trang điểm của nhà hát, một không khí căng thẳng đang diễn ra.

Acchan vẻ mặt trầm ngâm không lên tiếng, chỉ có một suy nghĩ đeo đuổi trong lòng: “Đợi hết ngày hôm nay, mình sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ, nếu có một điều ước trong ngày sinh nhật, thì hãy làm ơn biến Minami thành hoàng tử của con”

Nhưng trái với Acchan, Haruna và Tomochin có vẻ thoải mái hơn, họ đang cùng nhau chăm chút nhan sắc. Mà hai chị à, hôm nay hai người đâu phải là nhân vật chính, dù đẹp thế nào cũng chỉ có thể làm nền thôi.

Còn Mariko thì sao? Chị già có vẻ lo lắng, đi đi lại lại trong phòng, chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ một cái, đang đợi gì thế nhỉ?

Ủa, Yuko đâu? Cô ấy không đeo bám Haruna như ngày sao? Lạ nhỉ.

- Chết rồi, Mariko ơi!!!

Đột nhiên có tiếng la thất thanh của Yuko từ ngoài cửa lao vào. Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, phải chi nhắc tiền nhắc bạc mà được vậy thì đỡ quá.

Thấy Yuko mệt lã, người đầy mồ hôi, khiến Mariko lo lắng hỏi dồn.

- Sao hả? Tìm thấy chưa?

Họ tìm ai mà khẩn trương vậy nhỉ? Không lẽ...

- Em tìm kĩ chưa?

- Tất cả những nơi có thể, tên ấy như bốc hơi vậy, không ai biết luôn.

Mariko và Yuko lo lắng nhìn nhau, ai mà quan trọng thế nhỉ? Chợt Acchan lên tiếng.

- Mọi người đừng phí công sức nữa, em nghĩ cậu ấy không xuất hiện đâu.

- Xin lỗi Acchan, tính là bắt cóc Takamina đến đây, bắt tên đó chịu trách nhiệm lấy em ai ngờ...

Yuko cúi mặt, cô thật có lỗi chỉ làm có tí việc mà không xong.

- Không cần xin lỗi đâu, đợi em làm hết công việc ngày hôm nay em sẽ đích thân đi gặp cậu ấy, dù kết quả thế nào em cũng chấp nhận.

Nói xong Acchan lặng lẽ quay lưng, chuẩn bị tiến đến sân khấu, nơi định mệnh đang chờ cô ở đó. Bất chợt Tomochin lên tiếng.

- Sai rồi, cậu nói sai rồi! Phải nói là dù kết quả thế nào cậu ấy cũng không thể thoát khỏi tay của cậu. Phải không nè?

- Tụi này sẽ luôn bên cạnh em, nhìn xuống khán giả nhé, tụi chị ngồi hàng nhất đó.

Haruna cũng phát ra âm thanh vô cùng ôn nhu. Acchan quay lưng lại, nở nụ cười thật tươi.

- Cám ơn mọi người!

- Không cần cảm ơn đâu! Đám cưới nhớ mời tụi này là được rồi, chị sẽ dẫn các bé loli đi cùng.

Mariko vui vẻ lên tiếng.

- Acchan, tớ nhất định sẽ làm dâu phụ và đón được cầu hoa.

- Chị sẽ không đi tiền đâu nhé.

- Ế, Mariko dù chị em thân thiết đến đâu mà không đi tiền là coi không được đâu nhé.

- Có sao? Chị tặng cho Acchan vài đoạn clip mát mẻ của Takamina là được rồi.

- Nhắc mới nhớ, Yuu à trong máy cậu có mấy tấm Takamina lén hôn Acchan khi em ấy ngủ phải không? Vậy là chúng ta không cần tốn tiền mua quà cưới rồi, để giành tiền mua phiên bản game mới.

Thế là họ lại tiếp tục những câu nói dài vô tận... nhiều chuyện có khác.
-------------------------------------

Trong một góc tối của nhà hát, có một trái tim đang không nằm yên trong lòng ngực, nó đang nhảy loạn xạ, một vũ điệu hạnh phúc.

- Bình tĩnh đi, nhà hát chỉ có trên 200 khán giả thôi mà đa phần là thành viên cũ của AKB, mà nếu đứng chật hết chỗ thì chắc chỉ chứa đến 500 người là cùng. Không có gì phải hồi hộp cả, không phải mình đã từng đứng trước hơn mấy chục ngàn người nói chuyện rồi mà. Không sao không sao...

Dường như người ấy bị lầm thì phải, đúng là nhà hát có thể chỉ chứ có 500 người, nhưng bên cạnh đó có biết bao nhiêu máy quay đang truyển hình trực tiếp ở các quảng trường lớn của Nhật, chưa kể đến việc chương trình này còn đươc trực tiếp trên G+ để fan ở khắp nơi trên thế giới theo dõi thời khắc lịch sử này. Hoan hô anh G+ nhé.

----------------------------------------
Cuối cùng sự kiện được trong đợi nhất trong năm của AKB cũng đã được bắt đầu. Center tuyển chồng, ai sẽ là người vinh dự được trở thành chàng rể duy nhất của AKB đây (Các thành viên đã tốt nghiệp thì ông xã của họ, xin lỗi không phải rể của AKB nhé, vì Acchan hiện tại vẫn chưa tốt nghiệp đâu, nên đừng ai phân bì nhé)

Sau màn giới thiệu dài dòng và không kém phần lôi thôi về tiểu sử của 30 người đã hẹn hò với Acchan. Và nay nhân vật chính của chúng ta sẽ xuất hiện, Acchan sẽ chọn ai đây???? Hồi hộp quá, liệu Takamina có đến không??? Không ai biết cả.

Acchan bước lên sân khấu. Vẫn như ngày nào, dù 10 năm hay 20 năm nữa thì trong lòng mọi người cô ấy vẫn mãi là The Ace của AKB. Nói chúng là vô cùng xinh đẹp đáng yêu, không có từ ngữ nào trên Trái Đất này đủ để diễn tả vẻ đẹp của cô ấy. (Cảnh cáo tác giả nhé, em là người nhà Cải chứ không phải nhà Cà nhé, vô đề đi, dài dòng quá muốn ăn dép không)

- Rất cảm ơn mọi người đã có mặt ngày hôm nay. Tôi thật sự rất vui mừng khi qua bao nhiêu năm mà tôi vẫn được mọi người yêu mến. Và đặc biệt cám ơn bác Aki đã quan tâm tôi mà vì tôi tổ chức sự kiện ngày hôm nay. (đừng cám ơn chị Chan à, bác ấy có dụng ý riêng đó.)

Mọi người đều im lặng, giây phút quan trọng mà, vì sau đây Acchan sẽ công bố người mà mình chọn. (mặc dù theo tác giả nghĩ sự kiện này phải thật hoành tráng, nhưng đơn giản chút đi, cho dễ viết)

- Và trên hết, tôi cũng xin cảm ơn những người không chỉ yêu thương tôi mà còn có ý định chăm sóc bảo vệ tôi suốt đời nữa. Cảm ơn rất nhiều!!! Nhưng...

Acchan ngưng lại vài giây rồi tiếp tục...

- Xin lỗi mọi người, vì sự kiện này bắt đầu đã là một sai lầm, tôi không thể chọn ai trong các vị, mặc dù các vị rất tốt. Tôi chỉ có một trái tim, và có hình bóng của một người đã chiếm trọn nó, tôi không thể lấy ai khác ngoại trừ người đó. Cho dù thế nào, cũng thành thật xin lỗi mọi người, đã phụ tấm lòng của mọi người...

Acchan chưa dứt lời, thì 30 người đó đã lần lượt hô vang cả khán đài.

- Acchan đừng khóc, chúng tôi chỉ muốn cô hạnh phúc.

- Chúng tôi hiểu mà, chúng tôi luôn chúc phúc cho cô.

- Acchan, I love you!!!

Ai thế, ai vừa la I love you thế, người ta vừa nói không chọn mấy người rồi mà. La thế không có ích đâu, đừng nghĩ la lớn Acchan sẽ đổi ý nhé.

Bác Aki từ trong cánh gà đi ra...

- Cháu thật sự không chọn ai sao Acchan, nếu ngày hôm nay sự kiện này thất bại, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sự nghiệp của cháu đấy.

Acchan thản nhiên trả lời.

- Cháu chỉ muốn ở bên cạnh người mà cháu yêu, dù có phải đánh đổi bất cứ thứ gì.

- Acchan chúng tôi ủng hộ cô, Acchan cố lên.

Cả bọn Mariko ngồi dưới sân khấu, cũng không hiểu vì sao mà mấy cái tên ấy lại phấn khích thế, Acchan không chọn họ mà họ vui còn hơn bắt được vàng nữa.

- Cháu có biết vì sao mọi người lại ủng hộ cháu vậy không?

Bác Aki hỏi lạ không, vì Acchan là Oshimen của họ, vì Acchan dễ thương xinh đẹp, quan trọng hơn hết vì người Acchan thích là Oshimen của tác giả, thế mà cũng hỏi.

- 30 người này được chọn chỉ vì một lí do, họ thật sự yêu quý cháu. Quan trọng là trong đơn dự tuyển của họ đều có ghi một câu tương tự nhau.

Bác Aki lên tiếng, làm cả khán phòng đều ồ lên. 30 người đàn ông có thần giao cách cảm với nhau á... đùa sao.

- Chắc mọi người rất muốn biết nhỉ.

Thế là bác ấy giở một tờ giấy và đọc.

- “Tôi biết, người Acchan muốn lấy làm chồng là ai. Và tôi biết ngoài người đó ra không ai có thể mang lại hạnh phúc cho Acchan. Cho dù tôi có tốt thế nào đi chăng nữa thì trong mắt Acchan vẫn sẽ không bằng người đó. Vì vậy tôi mong Acchan có được hạnh phúc bên người đó. Còn lí do tôi nộp đợn dự tuyển vì hai điều: Một là để được một lần thử hẹn hò với Acchan, hai là tiến cử người ai cũng biết về làm chồng Acchan”. Thật ra có khá nhiều lá thư đề cử “người ai cũng biết” làm chồng Acchan.

Hả???? Nghiêm túc chứ, khán phòng này như muốn vỡ tung. Vậy không chỉ có thành viên AKB biết, mà rất nhiều người đề biết đến tình cảm này của họ, tiêu rồi kì này có chạy đằng trời cũng không thoát đâu Takamina à.

Đột nhiên có một người giữa đám đông đứng dậy la lên.

- Xin lỗi Acchan! Tôi có ý định bắt người đó làm quà sinh nhật tặng cho cô, nhưng tìm hoài không thấy.

- Đúng đó, tôi cũng vậy!

- Tôi cũng vậy nè!!!!

Nhà hát này liệu có đủ kiên cố nữa không đây.

- Thấy chưa, đâu chỉ có mình em nghĩ là sẽ bắt Takamina đến đâu!

Yuko lên mặt, lập tức bị sự nóng giận của Mariko phản lại.

- Nhưng bao nhiêu người như thế mà vẫn không bắt được tên lùn đó. Thật sự nó ở đâu chứ.

- Đúng đấy, mọi thứ đến bây giờ đều quá hoàn hảo chỉ thiếu có Takamina thôi.

Xung quanh đó mọi người đều đang đồng thanh lên tiếng.

- Được rồi, tôi vẫn chưa nói hết mà!

Bác Aki đột nhiên lên tiếng, không lẽ bác ấy định giới thiệu Takamina nhà chúng ta sao. Cô ấy bước ra tay cầm bó hoa hồng đỏ thắm và quỳ xuống cầu hôn Acchan, tất cả sẽ kết thúc tốt đẹp với màn hôn nhau đắm đuối.

- Bây giờ, Acchan, vẫn còn một người nữa trong 31 người mà bác đã chọn muốn lấy cháu, cháu hãy gặp người đó trước khi quyết định.

Hả??? Đâu ra cái số 31 đó chứ, đúng là lúc đầu công bố là có 31 người, nhưng vị trí 31 là do Mariko xin bác Aki để lại, dành cho Takamina nếu như cô ấy chịu đăng kí. Mà Takamina không đăng kí vậy con số đó thuộc về ai đây.

- Không, cháu thật sự không muốn gặp thêm ai cả.

Acchan trả lời quả quyết. Không lẽ đây là chiêu bài của bác Aki, một hoàng tử của nước nào đó, hay là con cháu của bác ấy, liệu bác ấy có nhận hối lộ của người đó không.

- Bác thật sự rất xúc động về đơn dự tuyển của người đó, không hề có bất cứ thông tin nào ngoài trừ sdt liên lạc. Nhưng nội dung thật khiến người ta cảm động : “Tôi không biết những yêu cầu chọn chồng của Atsuko là gì, cũng không hi vọng mình có thể trở thành người trong mộng của cô ấy, nhưng tôi là tôi và tôi yêu cô ấy với trái tim chân thành của mình. Tôi rất mong muốn có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Tôi biết trái tim tôi có rất nhiều ngăn và lắm ngõ ngách, nhưng trong từng góc nhỏ hẹp của trái tim này chỉ mãi khắc tên một người mà thôi, Maeda Atsuko. Dù cô ấy không yêu tôi tôi cũng nguyện bên cô ấy suốt đời.” Đây là lá đơn dự tuyển đầu tiên mà bác nhận được, bác mong cháu sẽ gặp người đó.

Lá thư!!! Tình củm quá đi, hạnh phúc mà chết ngất quá, có khi nào vì lá thư mùi mẫn này mà Acchan... Không Acchan là của Takamina mà.

- Không, dù người đó là ai đi nữa cháu cũng không muốn gặp.

- Nhưng có thể người đó phù hợp với những điều kiện của cháu thì sao?

- Dù phù hợp hết cháu cũng sẽ không muốn gặp!

Người ta đã kiên quyết từ chối rồi, bố già à không lẽ bố không hiểu tình cảm của em ấy sao. Có nghe câu: “Ép vàng ép bạc chứ ai nỡ ép duyên không”

Nhà hát như lặng đi, bác Aki buồn bã thở dài (thế là tiêu kế hoạch rồi nhé bố già) quay vào bên trong cánh gà.

- Xin lỗi, bác không thể giúp được nữa rồi, muốn cưới người ta thì cháu phải tự mình nỗ lực đi nhé.

Bởi thế, muốn cưới Acchan mà chỉ dựa vào bức thư sướt mướt và vài lời của bố gì thì... em tưởng mình là ai chứ.

Đột nhiên tiếng nhạc vang lên, một giọng trầm ấm cất lên.

“Bằng lòng đi Chan về với quê anh
Một cù lao xanh một dòng sông xanh
Một vườn cây xanh hoa trái đơm hương
Thuyền ai qua sông nụ cười mênh mông

Bằng lòng đi Chan anh đón qua cầu
Mùa mưa, cầu tre dẫu khó đưa dâu
Bằng lòng bên anh dưới mái tranh nghèo
Về đây tình anh chỉ có tấm lòng
Có chiếc xuồng ba lá để yêu Chan”

Hả ai hát thế, tiếng hát này, Acchan sững sờ và cả nhà hát như muốn vỡ tung lên. Mọi người đứng dậy mắt đều hướng vào bên trong.

Một bóng dáng nhỏ bé từ từ bước ra, hình ảnh ấy đã quen thuộc đên mức không cần thấy mặt thì cũng biết đó là ai. Nhà hát như vỡ tung... mọi người cùng hô vang...

“ Minami”

“Ôi đóa hoa tím trôi liu xiu
Giòng sông nước chảy liu riu
Anh thấy Chan nhỏ xíu, nhỏ xíu có chút “chíu” chứ anh thương
Ôi những đêm ngắm trăng
Nhớ Chan buồn muốn khóc
Mình anh ca điệu lý qua cầu

Bằng lòng đi Chan
Bằng lòng đi Chan
Bằng lòng đi dù muôn trùng xa
Khúc dân ca bắt cầu Chan tới
Bằng lòng đi người yêu nhỏ bé
Nhớ thương nhau điệu lý qua cầu”

Chậm rãi, Takamina bước đến bên Acchan, khi câu hát cuối cùng vừa kết thúc, cô ấy liền quỳ xuống trước mặt Acchan như một sự chờ đợi câu đồng ý.

Cả nhà hát như vỡ òa... cùng nhau hò hét... “ Atsumina... Atsumina...”

- Còn đợi gì nữa, hát đi Acchan...

- Hát đi Acchan...

Mọi người đang thúc ép cô ấy, giờ phút này chẳng phải cô ấy đã chờ đợi gần 10 năm nay, thế mà khi Takamina trước mặt mình, cô lại không thốt nên lời.

Đột nhiên Acchan nói...

- Hát gì???

Trời ơi, cái này là gì đây??? Sao lại hóa dạy khờ trong giờ phút này.

Takamina vẫn quỳ ở đó chờ đợi.

Tomochin bực tức lên tiếng...

- Acchan, cậu mà không hát tớ sẽ hát đó!!

Nghe Tomochin nói xong, Acchan lập tức thông minh ra…

“ Em bằng lòng theo anh….”

Đừng tưởng đến đây là đã kết thúc nhé… nếu như vậy biết chắc là tác giả sẽ bị chọi dép te tua

Hãy chờ đợi đám cưới hoành tráng của hai người, và Takamina sẽ là món ăn chính của chị Chan trong tiệc cưới

Mang tên: The Ace vẫn mãi là the Ace

Xin lỗi vì bồ gọi đi chơi nên chậm nhất khuya nay tác giả sẽ tung chap cuối, nếu còn sức.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét