Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2015

[Longfic] Center tuyển chồng | Chương 6 END

Chương 6: Hôn lễ khó quên!!!

- Mà khoan đã!!!

Đột nhiên Acchan lên tiếng, nàng công chúa dường như đã bừng tỉnh sau cái màn vô cùng cảm động và bất ngờ kia.

- Sao thế Acchan, cậu không chịu lấy Takamina hả? Không lấy thì…

- Cậu im lặng chút đi được không, tớ có chuyện muốn hỏi cậu ấy!!!

Sau khi nói với Tomochin xong, Acchan quay lại, bốn mắt nhìn nhau với Takamina. Giờ cô gái dũng cảm của chúng ta đã đứng lên, “kìa cái tay cái tay, bắt lấy cái tay…”, say đắm nhìn người mình yêu.

- Cậu muốn hỏi gì, Atsuko, nếu tớ biết tớ đều trả lời cậu, không giả dối nửa lời!!

“Ánh mắt ấy quá thắm thiết ân tình người ơi bao đêm em luôn thầm nhớ. Có sóng gió lòng em vẫn yêu người tình yêu em trao anh luôn đắm say”. Mất gần hai phút Acchan mới định thần lại. Kiểu này về nhà rồi chắc nhìn nhau suốt ngày quá.

- Tớ muốn hỏi cậu, tại sao cậu lại có mặt ở đây.

Hả??? Hỏi kì vậy Acchan, ở đây đương nhiên là để…

- Mình muốn nắm tay cậu đi hết quãng đường còn lại…

Ai dạy chị Cap nhà chúng ta những lời ngọt ngào này vậy trời…

- Không phải cậu không quan tâm đến chuyện mình muốn lấy chồng sao???

Đúng đấy!!! Takamina quá thờ ơ với chuyện này, thờ ơ đến vô tình… vậy tại sao ngày hôm nay…

- Không phải hôm trước em nói, nếu Chan lấy chồng thì em sẽ cưới vợ sao?

Mariko dưới sân khấu vội vã bồi thêm một câu. Yuko bên cạnh cũng không chịu thua kém.

- Có người nói, chỉ cần Acchan có hạnh phúc thì lấy ai cũng được mà, em đâu có quan tâm.

Yuko, Takamina nào có nói thế, đừng nói xấu chị Cap nhà em nhe… Nhưng biểu hiện của chị ấy mấy tháng nay đều cho thấy như vậy mà. Để xem Takamina giải thích thế nào cho sự vô tình của mình đây.

- Đúng nếu Chan lấy một người nào đó, thì người đó chắc chắn chỉ có thể là em. Không biết em cảm nhận có đúng không nhưng em nghĩ chỉ có em mới có thể mang lại hạnh phúc cho Atsuko!

Sau khi trả lời bọn Mariko, Takamina quay lại nhìn sâu vào mắt Acchan.

- Không phải là tớ không quan tâm, mà là tớ quan tâm quá đi mất, đứng ngồi không yên. Khi gần đến sinh nhật cậu, tớ đã suy nghĩ rất nhiều, không biết cậu có còn nhớ lời tuyên bố ngày nào, nếu đến khi 30 tuổi cậu chưa kiếm được chồng thì sẽ dọn qua ở chung với tớ. Nhưng tớ lại chẳng dám hỏi thẳng cậu, nên tớ mới nhờ bác Aki giúp đỡ, tớ muốn nói cho cả thế giới này biết, tớ - Takahashi Minami hứa sẽ chăm sóc Maeda Atsuko. Đó là lời hứa suốt đời suốt kiếp.

Bầu không khí giờ quá tuyệt, dường như không ai dám thở quá mạnh, họ không muốn phá vỡ nó. Mariko thầm nghĩ: “Takamina à, em không còn là cô bé ngốc trong tình cảm ngày nào rồi, lần này 5 cái đầu mà không bằng một mình em, quay tụi này như chong chóng, cứ vui vẻ mà tận hưởng đi, em chơi Acchan kiều này nữa đời sau khó sống rồi. Chị sẽ giúp cho em có một hôn lễ khó quên nhất”.

Đột nhiên Acchan lên tiếng.

- Vậy hoa đâu, không lẽ cậu lại xách cái mình không đi cầu hôn tớ đấy.

Nghe nhắc tới hoa mới nhớ, từ nãy giờ đi ra Takamina ngoài cầm cái mic có cầm gì nữa đâu nào.

- Sao hả? không có sao, vậy tớ…

Acchan giận lẫy, chuẩn bị quay mặt đi…

- Khoan, có mà… Miichan…

Takamina hoảng hốt nắm vội tay Acchan lại, quay mặt vào trong gọi Miichan. Thế là ngay lập tức, Miichan phóng ra sân khấu, tay cầm bó hoa hồng đỏ thẫm.

Takamina đón lấy bó hoa, một lần nữa quỳ xuống.

- Atsuko, cậu có đồng ý về làm nữ chủ nhân ngôi nhà của tớ không.

- Đồng ý đi Acchan, công sức tớ cầm bó hoa nãy giờ, cứ tưởng là ở trong đó luôn không được ra rồi đấy. May mà cậu nhớ đến hoa.

- Miichan, sao cậu có mặt ở đây. Không phải cậu có chuyến lưu diễn ở Châu phi sao???

Ngay lập tức Miichan cười hề hề.

- Sự kiện trọng đại này, làm sao thiếu phần tớ được. Tớ cũng có tham gia đấy chứ, nhưng không phải bên nhà gái mà là nhà trai. Nếu không có tớ Takamina làm gì biết nói mấy lời ngọt ngào tình củm này.

Biết ngay mà, Takamina làm gì mà sến rện như vậy, ai ngờ quân sư quạt mo lại là Miichan.

- Cậu nhận lời đi Acchan, bó hoa này Takamina tự nhìn đi lựa đó, tớ đếm rồi 11 bông. Ý nghĩ là suốt đời suốt kiếp chỉ yêu mình em.

AAAAAA… Takamina của chúng ta cũng biết ý nghĩ số bông nhỉ? Vậy đáng để nhận lời lắm đấy Acchan.

Lúc này cái đám bà tám kia cũng kéo lên sân khấu. Mariko thắc mắc.

- Takamina, em cũng biết “suốt đời suốt kiếp chỉ yêu mình em” sao??

- Giỏi thật đó, Yuko chỉ tặng chị có một bông hồng trắng hà, như đi đám ma không bằng, đúng là keo kiệt.

Haruna lên tiếng than vãn, Yuko lập tức kéo cô ấy vào lòng.

- Ai nói là tớ keo kiệt hả, một bông có ý nghĩa của một bông. Nghĩ là trong trái tim tớ chỉ có mình cậu. Màu trắng có nghĩ là chỉ có tớ mới xứng với cậu.

Thấy mọi người bàn tán vui vẻ, Takamina tự nhiên đỏ mặt, nhẹ giọng.

- Thật ra không phải em mua 11 bông, mà hôm nay là ngày shop hoa khai trương nên mua 10 tặng 1. Nhưng tấm lòng của tớ là thật đó Acchan.

Hả 10 tặng 1, Takamina ơi có ai đánh đâu mà bạn lại khai thế. Kiểu này Acchan thất vọng mất. Cả bọn còn lại thì cười hả hê, làm cho Takamina đã đỏ càng thêm đỏ.

- Vậy còn nhẫn của tớ đâu?

- Nhẫn gì?

- Trời là nhẫn cầu hôn đó Takamina!!!

Yuko vừa nghe Takamina trả lời liền lập tức đẩy nhẹ đầu cô ấy.

- Em không có chuẩn bị, Miichan nói chỉ cần em xuất hiện Atsuko nhất định sẽ đồng ý. Atsuko cần em chứ không cần những thứ phù du đó mà…

Đúng là phù du nhưng không đưa là phù mỏ đó, nói chi đến rước người ta về nhà. Dù sao người ta cũng là The Ace của AKB mà, không có chút lễ vật thì coi sao được, người ta không đòi voi chín ngà gà chín cựa ngựa chín hồng mao là may có cô rồi đó Takamina à.

Acchan nghe Takamina nói lập tức quay mặt đi. Giận quá đi mà, bày ra cái trò này khiến cô khổ sở 2 tháng trời, giờ cầu hôn hoa thì thế ấy, nhẫn cũng không có thật quá đáng mà, cậu tưởng tớ dễ ăn hiếp lắm hả Minami.

Miichan thấy tình hình không ổn lập tức lên tiếng.

- Thật ra Takamina đã chuẩn bị một cặp nhẫn cưới rất đẹp, nhưng mai mới lấy được. Bỏ qua cho cậu ấy một lần đi mà.

- Đúng đó, không lẽ em muốn em ấy quỳ ở đây hoài sao???

Haruna cũng lên tiếng khuyên Acchan. Tomochin cũng thừa dịp bồi cho Acchan một cú.

- Cậu làm giá quá đấy. Takamina vừa hát vừa tặng hoa… lại bày tỏ tình cảm trước mặt hàng triệu triệu khán giả. Nếu là tớ chỉ cần Takamina hô một tiếng tớ nhất định sẽ xách vali về nhà cậu ấy ngay lập tức.

- Tomochin nếu cậu còn nói nữa là tối nay ra đường ngủ đó.

Tomochin lo đi phá nhà người ta mà quên “sư tử Hà Đông” nhà mình cũng tới. Đúng là chết đến nơi rồi.

- Chiyuu ngoan, không có đâu, mình chỉ muốn khích Acchan thôi mà.

Mariko thở dài...

- Ngộ thật đấy, AKB này có máu sợ vợ hay sao vậy ta, hết Yuko rồi đến Tomochin, sau này sẽ là Takamina cho coi. Cũng may là chị không vướng vào con cọp nào.

Nói xong chị ta đến nói nhỏ vào tai Acchan: “ Tạm thời đồng ý đi, còn bắt bẻ nữa tên ấy mắc cỡ chạy mất thì khổ, chỉ cần lôi được tên ấy về nhà thỳ nửa đời sau em muốn thế nào thì đó là quyền của em.”

Nghe Mariko nói có lí, Acchan quay lại, đón lấy bó hoa rồi nói với Takamina.

- Cậu không mỏi chân sao mà còn quỳ ở đó?

- Là sao???

- Ngốc quá đi, em ấy nhận lời em rồi đấy, mau đứng dậy đi, hôn người ta vài cái nữa.

Yuko vừa nói vừa đỡ Takamina đứng dậy, hôn à, Yuko ơi Takamina không có cái can đảm đó đâu. Câu nói của Yuko làm cả Takamina và Acchan đều đỏ mặt. Đột nhiên bố già lại lên tiếng.

- Vậy là Acchan đã chọn được người mình thích, giờ sẽ là phần âm nhạc sôi động, những ca khúc vang bóng một thời của AKB. Và cũng xin mời ngày mai giờ này mọi người hãy đón xem lễ cưới hoành tráng của Takahashi Minami và Maeda Atsuko.

Ế vậy là hát hả? Người ta còn chưa hôn mà. Thôi kệ đợi mai đi, hôn lễ thế nào mà chẳng hôn.

Thế là từ thời khắc này đến khi rước dâu Takamina và Acchan không được gặp nhau, chắc nhớ chết đi được quá. Mariko, Haruna và Tomochin thì xung phong làm chị em nhà gái, còn Miichan, Yuko thì đương nhiên đảm nhận “anh em” nhà trai đi đón cô dâu rồi. Và lễ cưới sẽ được tổ chức ở nhà hát nơi bất đầu ước mơ của họ và giờ đây là bắt đầu cho hạnh phúc suốt đời của họ

Giờ rước dâu sắp đến, trong phòng trang điểm của cô dâu có một người đang rất hồi hộp.

- Không biết Minami sẽ như thế nào hả, Mariko?

- Thế nào là thế nào, Acchan?

Mariko biết Acchan đang rất hồi hộp nên có ý trêu đùa một tí.

- Thì…

- Thì là một chàng Ikemen đẹp trai đang rất hồi hộp để được ngắm cô dâu xinh đẹp.

Haruna lên tiếng, trong cũng hồi hộp không kém, chắc vì theo thông tin hiện nay thì cả đoàn rước dâu đều là các Ikemen đẹp trai của AKB đương nhiên Yuu của cô cũng trong số đó.

- Sao??? Ikemen á.

Tomochin lên tiếng, há hốc miệng, Chiyuu của cô làm sao mà làm Ikemen cơ chứ, ngay từ đâu khi có quyết định phải chia cặp ra một bên nhà trai một bên nhà gái, cô đã nói mình nhà trai cho, mà Chiyuu ghen bóng ghen gió đâu có chịu.

- Đúng vậy, mới nghe Yuko nói hồi sáng. Hôm qua nghe nói bên đó cãi nhau dữ lắm về cái vụ này. Đây hình như là ý kiến của Miichan, em ấy nói nếu mà Takamina mặc váy luôn sẽ chụp hình không đẹp, Takamina là Takaboy mà nên mặc vest là hợp nhất. Sau đó bắt luôn cả đám rước dâu thành Ikemen luôn, ai không chịu sẽ bị phạt một thùng Heneken nên cuối cùng ai cũng nghe lời.

Mọi người không nói gì, lại tưởng tưởng về Ikemen của họ. Chỉ có Mariko là sướng nhất, bắt luôn các bé loli nhà mình bên nhà gái. Dường như chỉ có chị ta là ngoại lệ. Đột nhiên Mariko lên tiếng.

- Acchan nè, có vài chuyện cần dặn em trước khi về nhà chồng.

- Chị làm quá đấy Mariko, bày đặt dặn dò nữa, có cần hát luôn không?

Tomochin lên tiếng chọc ghẹo.

- Ủa có bài hát hả? Nói nghe chị hát liền.

- “Dù người ta yêu thương con nhớ đừng xem là thường, xuất giá rồi tòng phu con nhé. Công, dung, ngôn, đức hạnh, trọn đời con thờ chồng, giữ gìn tiếng sạch trong, danh giá ta thuỷ chung.”

Thế là Haruna liền hát lên một câu. Ôi trời ơi, ai sẽ thờ ai đây.

- Không được, nhạc bài hát không thực tế, không áp dụng được.

Mariko lập tức lên tiếng phản bác, bài này không thể áp dụng cho Acchan, chỉ có thể cho các bé loli nhà chị thôi, à mà bài này có thể dạy được cho Takamina ấy nhỉ.

- Vậy cái này đi Mariko: “Tiếng ai hát giữa đêm thanh vắng, âm thanh buồn nghe cay đắng làm sao. Má ơi, đừng gả con xa, chim kêu vượn hú biết nhà má đâu...”

Tomochin lại ca thêm một khúc… lập tức Mariko đáp trả.

- “Má ơi đừng gả con gần, con qua múc gạo nhiều lần má la…”

- Thôi đi đừng giỡn nữa em đang rất hồi hộp đây.

Acchan lên tiếng, ngăn không cho họ đùa giỡn nữa.

- Có gì mà hồi hộp, Takamina không bỏ trốn đâu.

Mariko vỗ vai trấn an Acchan.

- Nhưng em sợ họ không dậy nổi, hôm qua nghe nói cả bọn tổ chức tiệc độc thân cho Takamina, uống nhiều lắm.

Haruna lại kể, Acchan lại thêm lo lắng.

- Đừng lo quá, nghe chị dặn nè.

- Dạ.

Mariko ung dung ngồi xuống ghế.

- Một lát, sẽ có màn phá “chú rể” em nhớ ngồi yên trong này, Takamina phải trả giá một chút cho việc quay chị như dế, với lại phải để em ấy biết rằng muốn lấy The Ace của AKB đâu phải dễ, cho dù em ấy có là Captian đi chăng nữa. Và điều này quan trọng hơn,em phải bắt Takamina bế em vào phòng tân hôn và tối nay khi giăng mùng ngủ...

- Mình đâu có ngủ mùng Mariko.

Haruna lên tiếng nhắc nhở.

- À quên, vậy sau khi ngủ dậy, xếp mền gối nhớ là phải xếp gối em lên trên gối của Takamina.

- Chi vậy.

Cái mặt Acchan đơ ra.

- Thì cứ làm vậy đi.

- Để đàn áp người kia đó mà. Khi chị về sống với Yuu, Mariko cũng dạy vậy. Sau đóYuu giờ rất nghe lời là biết cách này rất hiệu quả rồi.

- À…

- Sao chị không dạy em, để giờ em bị…

Tomochin lên tiếng than vãn, mới thấy được Mariko có phần thiên vị nhỉ.

- À, tại chị không nghĩ Chiyuu lại là “ớt cay”.

-----------------------------

Trong khi đó trên xe rước dâu.

- Takamina, về nhà nhớ cẩn thận nhé!

Yuko lên tiếng nhắc nhở Takamina.

- Sao thế?

- Thì cũng như em biết đấy, AKB của chúng ta toàn là “cọp cái” mà trong đó Acchan chính là “con” dữ nhất, ráng mà bảo trọng tính mạng.

- Không đâu, Atsuko không như vậy đâu.

- Em thấy đó trước khi Nyan Nyan về nhà với chị, hiền khô mà giờ thành ra thế này. Acchan thì level cao hơn gấp mấy chục lần.

- Chị đừng làm em sợ chứ.

- Không đâu, chị nói thật đó. Người ta thường nói “con gái gò má cao là hay dắt mũi...” lắm đó.

- Đúng a, em thấy gò má Acchan cao lắm đó.

Miichan cũng xen vào, mà hai người ăn nói cẩn thận chứ, đừng làm Takamina nhà chúng ta chạy mất dép chứ. Thế là cả ba cùng nuốt nước miếng, ai bảo thương thì phải chịu thôi. Thế mới có câu bỏ thì thương mà vương thì tội.
------------------------------

Cuối cùng thời khắc quan trọng cũng đã đến. Đoàn rước dâu đã đến trước cửa nhà hát, họ la hét rầm trời, đập cửa rầm rầm đòi vào gặp cô dâu. Takamina của chúng ta không bạo lực vậy đâu nhé, là mấy người theo rước thôi.

Không dễ dàng gặp được cô dâu đâu nhé, có Mariko giữ cửa rồi.

- Này, bộ mấy người muốn phá banh nhà hát sao.

Mariko lên tiếng quát nạt, đồng thời mở cửa ra, cả bọn định tràn vào nhưng thôi ôi bị cả đám khác chặn lại.

- Mariko, cho em vào đi em muốn gặp Acchan.

Takamina làm vẻ tội nghiệp van xin. Sai chiến thuật rồi, cái này không hiệu quả vào thời khắc này đâu.

- Muốn rước The Ace của tụi này không dễ dàng thế đâu.

- Giờ chị muốn gì nói mau đi, lỡ giờ lành không tốt đâu.

Yuko lên tiếng hối thúc. Nhưng Mariko vẫn thãn nhiên.

- Lỡ giờ thì hôm nay không cưới, đợi khi khác vậy.

Nói xong Mariko định đóng cửa lại. Acchan trong này lo đổ cả mồ hôi, thầm trách Mariko cô ấy không muốn đợi nữa đâu. Nhưng Mariko đã dặn không được đi ra rồi nên cô không dám.

- Khoan, Atsuko không gấp nhưng em gấp, chị muốn sao mới cho em gặp cậu ấy.

- Được rồi, trước tiên hít đất 100 cái đi.

Cái gì, ngày cưới của người ta mà bắt người ta, hoạt động mạnh thế, mất sức lắm Mariko ơi, tối về làm sao mà động phòng.

- Dạ, này mọi người cởi áo khoác ngoài ra, 20 người được chọn sẵn mỗi người 5 cái làm việc đi, nhanh lên.

Yuko lên tiếng kêu vang. Thế là ngoại trừ Takamina cả đám còn lại xăng tay áo lên mà hít đất. Một hơi thế là hết 100 cái. Mariko và cả đám bên kia đơ ra.

- Ai cho mấy đứa làm như vậy?

- Chị kêu hít đất 100 cái, đâu có nói ai hít. Nhiều quá tụi em chia ra hít cho đỡ mệt, lại nhanh.

Hết nói, ai biểu không chịu nói cho rõ làm chi.

- Được rồi, giờ Takamina hãy nói mình yêu Acchan một 100 lần đi.

- Được, Atsuko, tớ yêu cậu 100 lần, 1000 lần luôn.

Thế là Takamina lại la lên một hơi, mặc dù hơi mệt nhưng rất vui. Bên trong Acchan nghe thấy thầm mỉm cười, mọi người cũng cười duy chỉ có Mariko là tức tối.

- Giỏi lắm, hôm qua em hát hay lắm mà, giờ hãy hát một bài tỏ tình với Acchan đi. Hát bài nào mà chị chưa nghe á. Có sông có núi nhé, nếu hay thì cho qua.

- Không thành vấn đề. “Khi những ngọn núi không còn ghồ ghề, khi những dòng sông ngừng chảy, khi thời gian ngừng trôi và ngày đêm không thể phân biệt, ngay cả khi những thứ trên đời trở về cát bụi, thì anh vẫn không thể rời xa em, sự dịu dàng của em chính là kho báu lớn nhất của đời anh... Nụ cười của em là sự quyến luyến nhất cuộc đời này...”

(http://www.youtube.com/watch?v=yfOmx...eature=related) (Ai có hứng thú nghe bài hát có thể nghe thử, chú thích nhạc hoa nhé)

Takamina say sưa hát, cả đám say sưa nghe. Mariko kéo Tomochin lại tức giận hỏi.

- Có phải em khai hết trò ngày hôm nay không???

Tomochin không dám nhìn thẳng Mariko.

- Xin lỗi, em không muốn tối nay nằm ngoài đường.

- Vậy mấy trò sau cũng không dùng được rồi. Như vậy là dễ dãi cho em ấy quá.

- Thôi mà Mariko, hôm nay là ngày vui chị đừng làm mọi người mất hứng.

Chắc chị già đành phải bó tay rồi. Ai biểu Takamina nhà chúng ta dễ thương thế, mọi người đều ủng hộ, muốn không rước dâu được cũng khó a. Chị ấy cũng sợ không cho Takamina vào chị ấy sẽ không yên ổn với Acchan đâu.

- Mariko, em có thể vào gặp cô dâu chưa.

- Được rồi, lì xì qua cửa, 99999 yên mỗi người.

- Ok, 100000 yên cũng được.

Thế là mấy Ikemen bên này tiến đến các cô nàng của mình bên kia hôn một cái, cả đám ngẩn ngơ, Takamina thừa dịp tiến thẳng vào trong, cướp cô dâu thôi.

- Này, không công bằng.

- Mariko à chị la làm gì. Ai biểu ngay từ đầu không chia bé loli nào qua bên này làm chi. Nếu muốn được hôn thì về nhà kêu mấy bé ấy hôn cho.

- Này vậy lì xì của chị đâu.

- Cái hôn của tụi này giá trị hơn lì xì đó mà.

Trong khi Mariko và Yuko cãi tay đôi thì Takamina đã gặp được Acchan.

- Hôm nay cậu thật là đẹp.

- Vậy ngày thường tớ không đẹp à?

- Không đẹp lắm, trong mắt tớ lúc nào cậu cũng đẹp.

Hai người họ ngây ngất nhìn nhau, cho đến khi Mariko cãi nhau xong liền lên tiếng hối thúc.

- Định ngắm nhau cả đời à, vô làm lễ mau đi để tụi này còn đi ăn tiệc nữa chứ. Muốn nhìn thì tối về nhìn cho đã.

Bà chị già dường như vẫn còn tức vụ khi nãy nhỉ, mặc dù sau đó đã được hai nụ hôn. Nếu không được hôn chắc hai bạn nhà chúng ta khỏi đám cưới quá.

Giây phút quan trọng đã đến rồi, cô dâu chú rể tiến vào lễ đường... ten tèn ten...tén tèn ten...

Khi hai người đã yên vị trên lễ đường . Đột nhiên Miichan la lên..

- Nhất bái thiên địa... Nhị Bái...

Lập tức ăn một cú của Mariko.

- Em nhập quốc tịch Trung Quốc hồi nào vậy. Im lặng đi.

Vừa lúc đó, bác Aki tiến đến lễ đường...

- Bây giờ hai đứa hãy đọc lời hứa của mình đi...

Trong không khí trang nghiêm... cả hai lần lượt đọc lời hứa suốt đời suốt kiếp của mình. Sau khi hoàn thành, tự nhiên Takamina hỏi Acchan.

- Atsuko sau này cậu có nổi giận với tớ không vậy.

- Cậu làm gì mà tớ phải nổi giận với cậu. Cậu đâu có làm sai cái gì. Khi nào cậu làm sai tớ mới nổi giận.

- Như vậy thì định nghĩa của sự làm sai là bao lớn vậy hả?

- Bắt đầu từ nay cậu chỉ thương một mình tớ thôi, chiều hư tớ, không có được gạt tớ, hứa với tớ mỗi một chuyện nhất định phải làm được, nói một lời với tớ nhất định phải chân thành. Không thể ăn hiếp tớ, chửi tớ, nhất định phải tin tớ, người ta ăn hiếp tớ, cậu phải bênh tớ. Tớ vui thì cậu phải vui với tớ, tớ không được vui thì cậu phải dỗ ngọt tớ, vĩnh viễn phải cảm thấy tớ là người đẹp nhất, nằm mơ cũng phải mơ thấy tớ, trong lòng của cậu chỉ có tớ, chỉ vậy thôi. Làm được chứ?

- Yuu à mau ghi lại về nhà học theo!!!

- Tomochin nhớ rõ chưa, có cần tớ nhắc lại lần nữa không.

Mariko thầm thở dài, cái này thì cần gì mình dạy nữa, Acchan trong lĩnh vực này không ai bằng rồi. Chỉ khổ cho những người có “vợ” nghe điều này.

Trong khi đó, Takamina như há hốc miệng nhìn Acchan.

- Sao vậy, Takamina... Mau hứa với Acchan đi... rồi còn trao nhẫn... hôn nhau và đưa vào động phòng nữa...

Miichan lên tiếng thúc giục Takamina. Bỗng nhiên cô ấy vụt chạy ra ngoài cửa... Đào hôn ư!!!

- Minami! Đứng lại cho mình!

- Tất cả mau bắt Takamina lại...

Chạy làm chi, liệu có chạy thoát cả đời không.

Takamina đã bỏ chạy thật sao??? Acchan sẽ làm gì khi bắt được Takamina và cuộc hôn nhân này sẽ trôi về đâu????



Tối hôm đó, trước cửa tân phòng...

- Cậu mau bế tớ vào đi.

- Cùng nhau đi vào đi, tớ mệt quá trời rồi.

- Cậu không bế tớ vào thì bữa nay ngủ ở ngoài đi.

Thế là Takamina ngoan ngoãn bế Acchan vào. Vừa đặt Acchan lên giường, cô ấy liền tha tha cái lỗ tai của mình.

- Đau quá nà, cậu làm gì mà mạnh tay vậy.

- Sao khi không cậu lại bỏ chạy, nên tớ mới...

- Cậu không tin tưởng tớ sao, cũng như tin bản thân mình, tớ chỉ là quên chưa lấy cặp nhẫn cưới thôi mà. Có chết cũng không chạy đâu.

Thì ra là quên nhẫn cưới, làm người ta hết hồn hà.

- Để quên nhẫn thì nói, ai biểu tự nhiên bỏ chạy, hỏi thử ai không sợ. Cũng may là Miichan nhớ đi lấy, nếu không tớ không tha cho cậu đâu.

- Cám ơn nhé bà xã!!!

Nói xong Takamina ôm Acchan vào lòng, đặt nhẹ lên má cô ấy một nụ hôn.

- Cậu nghĩ gọi hai chữ đó dễ lắm sao. Xem cái này đi!!!

Acchan đưa ra một sấp giấy cho Takamina.

- Cái này???

- Cái này là quy tắc nhà Atsumina, cậu nhất định phải nhớ kĩ, áp dụng từ ngày hôm nay, nếu quy phạm sẽ bị phạt ngủ dưới đất một ngày.

- Nhưng mà...

- Sao không chịu à?

- Không, chỉ cần cậu nói cái gì tớ cũng chịu. Chỉ cần Atsuko vui là được.

- Sao hôm nay cậu ngoan thế, Minami.

- Không có gì, làm cho “vợ” vui là trách nhiệm của tớ mà.

Nếu Takamina không tốt như vậy chắc Acchan sẽ không thương đến thế, cái gì cũng chiều chuộng Acchan.

- Mà, tớ có một yêu cầu được không???

- Sao, cậu có yêu cầu gì nào!!!

- Tớ muốn được ôm cậu ngủ.

Chưa đợi Acchan đồng ý, Takamina đã chui vào chăn, ôm lấy eo nhỏ nhắn của Acchan. Nhìn cô gái bé nhỏ trong lòng mình, Acchan khẽ bật cười. Tại sao bao nhiêu điều kiện vô lí của tớ cậu đều chấp nhận.

Acchan chỉ thầm nghĩ thôi... ai ngờ.

- Vì tớ yêu cậu, Atsuko à!!!

- Tớ cũng vậy!!

Rồi họ hôn nhau thắm thiết nồng nàn, cuối cùng thì họ sẽ mãi ở bên cạnh nhau. Cho dù có hay không có những điều kiện những lời hứa đó thì tớ tin chắc là cậu sẽ mãi yêu thương chiều chuộng tớ, phải không Minami????

Sấp giấy trên tay Takamina rớt xuống giường... ( làm gì mà đến rớt giấy thế???)

Quy định nhà Astumina.

1/ Mỗi ngày đều phải ăn hai trái cà chua.

2/ Một tuần phải ăn sushi hai lần và 4 ngày phải có món làm từ cà chua.

3/ Khi Atsuko có mặt ở nhà thì Minami cũng phải có mặt.

4/ Lúc nào cũng phải ăn cơm ở nhà. Nếu bận làm việc không về được phải gọi điện báo trước.

5/ Mỗi ngày Minami phải điện thoại hỏi thăm Atsuko 20 lần.

6/ Những lần đi họp mặt bạn bè, nếu không có Atsuko thì không được đi.

7/ Ra đường, thấy người nào đẹp phải nhìn sang hướng khác.

...........................

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét