Chương 6: Tại sao? Cậu yêu mình
mà?
Cả phòng như ngưng đọng tại thời điểm đó, Takamina hùng dũng xuất hiện
nơi cánh cửa, với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Takamina cứ nghĩ là anh chàng quản gia một là uy hiếp bằng tiền hay dao
kéo súng đạn, ai ngờ đâu. Có ai uy hiếp người khác mà lại quỳ trước mặt người
đó không nhỉ? Dòng họ bình thường đã kì lạ nay ngay đến cách uy hiếp cũng như
van xin người khác vậy. Takamina tự nghĩ có khi nào mình bị lộn phòng không ta,
nhưng Acchan đang đứng trước mặt cô mà.
Còn hai người trong này cũng ngây ngốc người ra, một người thì ngây ngất
với vẻ xinh trai của bạn Takamina, còn một người thấy thần tượng, người mà mình
luôn mơ tưởng... cái này không biết diễn tả làm sao. Anh này chắc hạnh phúc đến
muốn nhảy cầu Sài Gòn luôn. Nhưng chết kiểu này tốn tiền quá, anh đừng nghĩ
mình giàu rồi chơi nổi nhé.
- Cậu...
- Atsuko đừng sợ, mình không để ai làm tổn thương cậu đâu!
- Ôi, Takami...na...
Anh chàng quản gia này nói không ra hơi rồi kìa. Đứng dậy lập tức chạy
đến bắt tay Takamina.
- Tôi hân hạnh vì có thể gặp cô ngày hôm nay, tôi là...
Takamina nhìn anh ta, kì quái thật, đến đây chẳng phải là để bắt cô về
sao? Sao thấy cô rồi lại tỏ vẻ xúc động thế.
- Anh kia, buông tay Minami
ra. Anh nghĩ anh là ai mà có thể nắm lấy tay cô ấy.
Acchan giờ đã định thần lại,
thấy anh ta nắm tay Takamina, mắt thì long lanh lấp lánh nên máu nóng nổi hừng
hực. Kiểu này tiêu anh rồi, tác giả không cứu nổi đâu.
Acchan vừa nói vừa tiến lại
đẩy anh ta ra, ôm lấy Takamina. Ủa sao tư nhiên vậy, Takamina rất ngạc nhiên vì
hành động của Acchan, không lẽ cô ấy nhận ra cô, cô đang ở bộ dạng Kai thiếu
gia mà. Nhưng Takamina quên rằng Chan đã từng gặp qua Kai thiếu gia mới hôm qua
nè và điều khiến Chan có thể chắc chắn Kai không phải là Takamina chính là
chiều cao chênh lệch. Chị nghĩ sao vậy Takamina, Kai thiếu gia cao hơn chị 30cm,
chị nói chị là Kai có ma mới tin đó.
- Minami, sao hôm nay cậu lại
ăn mặc thế này, đâu có chương trình Danso đâu. Nhưng nói thật cậu như vầy đẹp
hơn tên anh trai đáng ghét của cậu gấp trăm ngàn lần.
Nghe Acchan khen cô lập tức
đỏ cả mặt. Vậy mà Acchan còn vùi mặt vào cổ của Takamina, làm cho cô nàng đã
thẹn càng thêm thẹn.
- Mình…
Đột nhiên, Takamina nhớ đến
Acchan đang bị uy hiếp.
- Atsuko, có phải anh ta… uy
hiếp cậu.
- Ừ..m...
Takamina đẩy Acchan ra sau
lưng mình và hỏi với vẻ hình sự. Còn Acchan thấy Takamina muốn bảo vệ mình thì
sung sướng muốn phát điên ngã đầu lên vai Takamina nhẹ nhàng, nũng nịu đáp.
Chị Chan à, không nên lợi
dụng thế, chị có biết tình huống của chị rất nguy hiểm không. Takamina đang rất
lo lắng thế mà chị lại thảnh thơi thế.
- Tôi…
Anh quản gia có vẻ rất lúng
túng khi nghe cuộc đối thoại của hai người. Anh có vẻ không muốn Takamina nghĩ
xấu về mình nên liền lên tiếng thanh
minh. Nhưng Takamina đã chặn lại.
- Kou- san, anh thật quá
đáng. Hồi nhỏ anh là một người rất tốt bụng, không ngờ ông tôi lại huấn luyện
anh thành ra như vậy, bất chấp thủ đoạn, tôi thật thất vọng về anh.
- Kou- san???
- Phải, Tanaka Kou. Không
phải sao?
Anh ta rất ngạc nhiên, tại
sao Takamina lại biết tên anh, và còn gọi anh như thế… từ lớn đến nhỏ chỉ có
một người…
- Anh ta làm sao thế?
Takamina nhìn vẻ thất thần
của anh ta, quay sang hỏi Acchan.
- À, chắc anh ta đói bụng.
- Thì ra là thế.
Người ta bị sốc mà, chứ đói gì mà đói. Hai người này giờ phút này vẫn còn
có tâm hồn ăn uống nhỉ.
- Tiểu thư Mina… cô có phải là… tiểu thư Mina ?
Anh quản gia xúc động khi gọi tên Takamina. Chỉ có một người gọi anh như
thế, chính là tiểu thư bé bỏng của anh. Nhưng anh rất tệ, từ ngày Kai thiếu gia
xuất hiện thì dường như mọi người trong gia tộc đã quên mất một người rất quan
trọng tên Minami và anh cũng thế.
Thì ra người mà anh tìm kiếm suốt 6
năm qua lại chính là Oshimen của anh. Cuối cùng thì anh đã biết vì sao anh lại
yêu thích Takamina, vì cô ấy chính là tiểu thư bé bỏng ngày nào do một tay anh
chăm sóc. Anh này, anh có nói quá không đấy, anh mà chăm sóc cho bạn Takamina
nhà em sao. Mà cũng tại anh, chăm sóc thế nào mà bạn Takamina nhà em lại bị gọi
là Takaboy thế kia.
- Không thể nhầm lẫn được, cô chính là tiểu thư Mina.
Lần này không do dự, anh khẳng định như thế. Còn hai người kia, đứng chết
trân, Acchan không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh chàng này vì sao lại xúc
động thế. Takamina thì lại khác, đã lâu rồi cô không nghe ai gọi cô như thế,
một cái tên rất quen thuộc khi cô còn nhỏ, vì cô rất thích mèo nên người trong
nhà đều kêu cô là tiểu thư Mina.
Anh ta tiến đến, quỳ xuống trước mặt Takamina.
- Xin lỗi đã để tiểu thư chịu khổ lâu như vậy. Tôi đến đón cô về nhà đây.
- Đã 8 năm rồi, từ ngày đó anh không gọi em như thế nữa.
- Anh xin lỗi vì đã quên tiểu thư Mina bé bỏng của anh. Về nhà cùng anh
nhé, lão thái gia rất mong em.
Hai người đối đáp rất tình củm, ánh mắt cũng ngọt ngào, điều đó khiến
Acchan vô cùng khó chịu. Cái gì mà tiểu thư Mina chứ, có cần thân mật thế
không. Anh nên nhớ cho rõ Takamina là của cô.
- Hai người nói cái gì vậy. Gì mà tiểu thư, gì mà về nhà. Minami cậu giải
thích đi chứ.
- Chuyện trong dòng họ của chúng tôi không cần giải thích cho cô biết,
thành thật xin lỗi.
Acchan giận điên người lên được, sao có thể như thế chứ. Mới khi nãy anh ta
còn…
- Anh nói thế sao ? Vừa nãy anh còn nhờ vả tôi đấy.
- Anh ta nhờ cậu cái gì thế ?
Takamina nghe Acchan nói hơi giật mình, không phải uy hiếp sao ? Sao
lại biến thành nhờ vả.
- Anh ta nhờ tớ tặng cậu một bộ Bikini.
- À, bình thường mà. Sau khi nãy tớ nghe nói cậu không chịu, anh ta hăm dọa
gì ghê gớm lắm.
- Bình thường, cậu nghĩ bình thường à. Anh ta biến thái vô cùng, kêu tớ
tặng cậu bộ bikini xong còn kêu tớ bắt cậu mặc rồi chụp hình lại cho anh ta một
tấm. Cậu nghĩ vậy mà bình thường hả ? Body của cậu chỉ có mình tớ được
ngắm. Tớ không chịu, anh ta nói nếu tớ không giúp anh ta sẽ nhờ người khác, còn
bỏ nhờ Yuko Miichan hoặc Mariko nữa chứ, nhất định phải có hình cậu mặc Bikini.
Thế có tức không chứ.
Anh chàng này thuộc loại fan gì vậy trời, kiểu này Acchan không tức điên
mới lạ đó, lại cộng thêm màn tình củm hồi nãy… Acchan sẽ hành hạ Takamina và
anh ta dài dài rồi. Khổ cho chị Takamina tự nhiên lại chịu khổ.
- Kou- san, anh thật nhờ Atsuko làm vậy hả ?
- Tại em bình thường không chịu mặc loại đó, trong bộ sưu tập ở nhà, anh
chỉ thiếu mỗi hình em mặc cái đó. Nhưng giờ không cần nữa, Takamina là tiểu thư
Mina thì không cần nữa.
Anh ta gãi gãi đầu trả lời, thật ra đó chỉ là mong muốn nhỏ nhoi của fan
thôi mà. Có ai không muốn vậy không ? Nhưng nói thật nhé, tác giả không
thích đâu, nhưng nếu có hình như thế thì chị Chan chụp rồi cho em một tấm.
- Tại sao bây giờ lại không cần ?
Acchan hình sự nhìn anh ta. Vì sao thế, em cũng muốn biết ?
- Vì hình tiểu thư Mina mặc Bikini ở nhà tôi thiếu gì, không chỉ thế tôi
còn có cả hình em ấy không…
- Kou-san…
Takamina hét lên. Cô không thể để anh ta nói nữa, nếu không thì Acchan sẽ
giết anh ta mất. Không! Giết cô mất. Em cũng thấy vậy đó, mặc dù anh ta là quản
gia có những tấm hình Takamina như vậy cũng không có gì lạ, nhưng cũng không
thể chấp nhận được.
Acchan đi đến bên anh ta. Nhẹ giọng hỏi, nhưng sát khí đằng đằng…
- Anh là gì của cô ấy mà lại có hình đó ?
- Anh ấy là quản gia nhà tớ, chăm sóc tớ từ nhỏ nên mới có. Chứ tớ với ảnh
không có gì đâu.
- Tớ có nói hai người có gì sao ? Cậu có tật giật mình hả ?
- Tất nhiên là không rồi !
Takamina nhẹ nhàng kéo Acchan ra xa Kou-san, để hai người đứng gần anh kia
rất nguy hiểm.
- Vậy anh đến đây làm gì ?
- Tôi đến đây tìm tiểu thư Mina. Tiểu thư à, chúng ta về nhà thôi !
- Xin lỗi Kou-san, em không thể về được, nơi đó không dành cho em. Em muốn
ở lại đây!
- Tiểu thư, anh biết em không muốn thừa kế dòng họ, nhưng đó là số phận, em
không thay đổi được. Lão thái gia đã biết em ở đây, nếu em không về anh sợ…
Không cần anh nói em cũng hiểu rồi chứ, nếu để lão thái gia biết được quan hệ
của em với Acchan, em nên nghĩ cho sự an toàn của cô ấy.
Takamina hiểu những gì mà quản gia của mình nói. Khẽ nhìn Acchan, cô ấy vẫn
chưa nguôi giận, đang rất tức, nhìn chằm chằm vào Kou-san, cái này còn lâu mới
hạ hỏa được. Cô không muốn rời khỏi vì
cô biết một khi ra đi sẽ không thể quay lại được nhưng cô không thể để Acchan
gặp nguy hiểm, cô phải đi.
- Được rồi, em theo anh.
- Minami, cậu làm sao thế! Cậu muốn theo anh ta thật à.
- Phải Atsuko, tớ phải đi.
Acchan hơi bất ngờ khi nghe Takamina nói đi, chẳng lẽ anh ta mới nói vài
lời mà Takamina lại chấp nhận ra đi sao?
- Về nhà rồi, bao giờ trở lại đây. Hay mình đi với cậu.
- Xin lỗi, cô không thể theo chúng tôi. Tiểu thư Mina sẽ không bao giờ
trở lại nơi này.
Acchan vừa nghe câu trả lời của anh quản gia liền hoảng hồn nhìn ngay
sang Takamina...
- Vậy còn mình thì sao? AKB sẽ ra sao khi không có cậu?
Takamina không biết phải trả lời cô ấy như thế nào. Cô nào có muốn đi
nhưng không đi không được. Cái này khó xử nhỉ, tác giả cũng không biết phải làm
thế nào. Đi không được, ở cũng chẳng xong.
- Mình...
- Cậu trả lời đi! Chuyện gì đã xảy ra với cậu, cậu giấu mình cái gì phải
không?
- Mình...
Nhìn Acchan hai hàng nước mắt chảy dài, lòng Takamina đau như dao cắt,
cô chỉ muốn chạy đến ôm người con gái của mình vào lòng, kể hết mọi chuyện, xoa
dịu nỗi đau cho cô ấy. Nhưng anh quản gia đã kịp nắm lại. Anh kia đừng phá đám
chứ! Coi chừng hàng tiền đạo của anh đó.
- Tiểu thư, không được? Cô ấy biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm! Hãy đi
thôi.
Vừa nói anh ta vừa kéo Takamina ra cửa.
- Minami, dù cậu có đi đến đâu mình cũng sẽ bắt cậu về.
- Acchan, cô hãy từ bỏ đi, cô và tiểu thư không có kết quả đâu, Tiểu thư
đã có vị hôn thê rồi. Khi tiểu thư trở về sẽ lập tức thành hôn. Cô buông tay
đi.
Gì vậy trời, vị hôn thê, nhân vật nào mới xuất hiện nữa vậy. Takamina ơi
sao chị lại thế hả??? Làm khổ chị Chan, chị nỡ lòng nào phụ bạc...
- Không! Không thể nào! Minami... tớ muốn cậu chính miệng nói. Cậu không
cần tớ nữa... cậu sẽ kết hôn với người khác... Cậu sẽ không như vậy đâu phải
không?
Acchan nghe nói Takamina bị bắt về để kết hôn thì đột nhiên hoảng loạn,
nước mắt cứ thi nhau rơi. Cô chạy đến nắm lấy tay của Takamina, nắm thật chặt,
cô không thể buông, càng không muốn buông tay.
Takamina nhìn Acchan như thế, cô thật rất đau lòng, cô không sao có thể
đưa tay lên lau những giọt nước mắt kia. Cô đang bóp nát trái tim Acchan, cũng
như giết chết trái tim mình. Cô biết nếu cô chấp nhận trở về, cô sẽ mất tự do
mất ước mơ và hơn tất cả là mất Acchan người cô yêu nhất.
- Tiểu thư, em phải kiên cường lên. An toàn của Acchan và AKB, nó phụ
thuộc vào quyết định của em.
Cái anh này, muốn chết hả? Ai cho anh tác động vô bạn Takamina nhà em. Anh
có biết anh đang làm tổn thương họ không, nếu hôm nay anh không xuất hiện thì
họ sẽ không như vậy.
- Minami, có phải họ uy hiếp cậu, có phải họ ép buộc cậu, cậu có nỗi khổ
mà phải không. Nói cho tớ biết đi. Cậu đừng im lặng như vậy có được không.
Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước, chọn một dòng hay để nước trôi đi.
- Không, không ai ép buộc tớ cả. Tớ là người của gia tộc, tớ phải trở
về.
- Còn chuyện kết hôn. Cậu...
- Phải, đó là hôn ước đã được định sẵn từ rất lâu, tớ...
- Cậu nói dối, cậu yêu tớ mà, có phải không?
- Atsuko, xin lỗi...
Acchan vô thức buông tay Takamina ra, Takamina bất giác cảm thấy rất đau
và hụt hẫng. Em nói này người đang rất đau là chị Chan kìa, có chuyện gì cùng
nhau giải quyết, sao lại tự mình quyết định thế, tác giả phản đối, phản đối hai
tay hai chân, phản đối toàn thân thể
Nhưng chợt nhận ra điều gì, Acchan lại nắm lấy tay Takamina.
- Được, chỉ cần cậu nói cậu không yêu tớ, cậu chỉ xem tất cả đối với tớ
là một trò đùa thì tớ sẽ để cậu đi.
Acchan khẳng định, vì cô chắc rằng người cô thương yêu sẽ không như thế
với cô, sẽ không...
Lại một tiếng thì thầm...
- Tiểu thư, nên dứt khoát đi, dây dưa càng làm cô ấy thêm đau khổ.
Đã cấm anh nói chuyện rồi mà ai cho lên tiếng thế. Tôi còn tưởng anh
cũng là một nông dân tốt của nông trại, còn định giới thiệu anh với Wany, ai
ngờ anh lại là một gian thương, nông dân tồi nhất. Đem Cải trồng ở sườn núi
phía tây, đem Cà trồng ở sườn phía đông.
Nghe hết câu ấy, Takamina quay mặt đi... đẩy tay Acchan ra...
- Mình xin lỗi, quên mình đi...
Nói rồi cô quay lưng đi, nếu còn ở lại cô chắc rằng mình sẽ không kiềm
lòng được mà ôm lấy vuốt ve dỗ dành Acchan.
- Mình muốn nghe chính miệng cậu nói!
Acchan vẫn muốn níu kéo hi vọng nhỏ nhoi... Dù đó chỉ là vô vọng nhưng
nếu không phải chính miệng Takamina nói ra cô sẽ không tin.
- Cô ngốc lắm, tôi chưa bao giờ yêu cô cả! Như vậy đã vừa lòng cô chưa,
thưa cô Maeda.
Takamina lạnh lùng quay lại, xong rồi nhanh chóng bước đi. Cô không thể
để Acchan thấy nước mắt của mình. Những giọt nước mắt cô đã kiềm chế rất lâu,
rất khó nhọc để nói không rơi xuống.
Giờ đây cô đã đánh mất thứ quan trọng nhất đời mình, cũng chính tay cô
hủy đi tất cả hạnh phúc của nửa đời còn lại. Mất Acchan, Takahashi Minami chỉ
còn là cái xác không hồn. Dù phải về với sứ mệnh của gia tộc, nhưng tâm hồn cô
mãi mãi ở lại AKB bên cạnh người mà cô yêu.
Còn Acchan, sau khi cánh cửa đóng lại, cô khụy xuống đất. Mọi thứ trên
đời này đối với cô không còn ý nghĩ nữa. Cô thật sự không biết cuộc sống thiếu
Takamina cô sẽ phải sống như thế nào. Nếu có thể hãy mang cô theo cô ấy, dù là
đi đâu. Nhưng Minami của cô không cần cô nữa, nhưng cô ấy chưa bao giờ là của
cô, cô ấy chỉ trêu đùa cô... cô ấy không cần cô... Trong nỗi tột cùng đau đớn
đó, Acchan thốt lên một câu...
- Tại sao? Cậu yêu mình mà?
Đột nhiên, cánh cửa mở ra...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét