Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015

[Longfic] Boy Or Girl? | Chương 10 (END)

Chương 10 : May mắn lần sau !!!

Tại phòng của Takamina đã xảy ra một số náo loạn nho nhỏ.

- Chết rồi Mariko ơi !!!

- Gì vậy Yuko ??? Em nghe được gì từ bọn bảo vệ đó…

Yuko vừa thở dốc vừa có vẻ rất hoảng hốt, tin gì vậy đừng làm em sợ !!!

- Nước !!! Nyan Nyan mình muốn nước !

- Haruna đi lấy nước nhanh lên !


Mariko thấy Yuko đòi nước liền kêu Haruna, chị già bị Yuko lừa rồi, kẻ ấy đang làm màu chứ khát gì, muốn được Haruna chăm sóc thì có.

- Nhưng ở đây không có nước ???

Haruna thở dài lên tiếng, khi cô tìm hết xung quanh mà chẳng thấy, chị lùn nhà ta không thích uống nước hay sao mà trong phòng không có ấy nhỉ ???

- Để em ra cửa xin mấy anh bảo vệ.

Haruna vừa quay đi Yuko đã nắm tay lại. Biết ngay là giở trò mà, đang lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà chị còn làm màu, đáng tội gì đây ???

- Nyan Nyan à, không có nước thì cậu tiếp nước cho tớ đi….

- Nước ở đâu mà tiếp ?

Haruna nghiêng đầu không hiểu, lập tức Yuko kéo cô ấy lại, ngơ một chút là chị Đại lại kiếm được lời.

- Ở đây nè !!!

Thế là chị Đại nhanh chóng hôn Haruna… Chị nhà em mà có chuyện gì em sẽ bắt chị làm khổ sai ở nhà Haruna một tháng, không được như thế quá lời cho chị, em sẽ bắt nhốt chị vài tháng cho hết đi 35 người khác.

- Không được nhé tác giả, vợ chị chị muốn làm gì thì làm, ai cho bé xía vô.

Em chịu thua chị rồi, để kẻ khác xử chị.

Bốp !!!!

Nguyên cái cán chổi bay vô đầu Yuko, ăn cán chổi là nhẹ đó.

- Mariko, làm gì vậy em đang…

- Cho chừa cái tật táy máy… việc chính không lo !!!

- Nyan Nyan không có ý kiến thì chị la cái gì ?

- Haruna em nói gì đi chứ ?

- Em sao là sao ??? Yuu-chan có làm sao đâu nào ???

Chị này còn đang lên chín tầng mây vì nụ hôn vừa rồi, hồn phách có còn ở đây đâu mà kêu với réo.

- Được rồi, em không mau báo cáo nhanh đi. Nếu chậm trễ không cứu được tên lùn đó thì tên đó biến thành gì chị sẽ kêu lão già biến em thành như vậy.

- Mariko, chuyện đó không đùa được đâu. Em như vầy là tốt rồi. Còn tên lùn đó vẫn an toàn từ đây đến 8h tối nay. Chúng ta còn 2h nữa để thoát ra và cứu tên ấy.

Yuko vừa báo cáo xong lại quay qua tiếp tục cái màn 35 với Haruna. Cái chị Đại này, nếu không phải tác giả thương tình thì sẽ cho chị thành như Takamina luôn, cho chừa cái tật càn rỡ.

- Acchan !!! Bây giờ mình tính sao ???

Mariko quay qua Acchan, người đang thất thần ngồi trên ghế. Nói chung ngoài ba người tự biên tự diễn nãy giờ thì mấy cô nàng kia đang yên vị trên ghế nghỉ ngơi, nhưng nhìn mặt ai cũng như bánh bao chiều bị ế.

- Chị nói em phải làm sao chứ, khi chúng ta còn bị nhốt ở đây ?

- Acchan, cậu đừng nói chuyện nản lòng như vậy, Takamina đang chờ chúng ta đến cứu mà.

- Tomochin nói đúng đó. Chưa đến phút cuối cũng không được quyền bỏ cuộc.

Chiyuu cũng lên tiếng an ủi Acchan. Nhưng tình hình này kêu chị Chan bĩnh tĩnh thì làm sao mà bình tĩnh cho được chứ.

- A !!!!!!

- Gì vậy Miichan ???

Tự nhiên cô nàng này nhảy dựng lên, làm Mariko xém chút là té xỉu, Sama nhà chúng ta yếu tim ghê hé.

- Chan ơi !!!!

- Hả ? Cậu kêu ai ???

Miichan à, bình tĩnh có gì từ từ nói, Chan là tác giả kêu cho ngắn gọn, viết nhiều mỏi tay ấy mà. Chị nói đàng hoàng đi, nếu không chẳng ai hiểu mô tê gì đâu.

- Ủa lộn, hột gà hột vịt còn lộn nói chi Miichan này ! Acchan à, cậu đừng lo có cách rồi.

- Cách gì ??? Cách gì ????

Vừa nói có cách là mắt mấy bà tám này như bóng đèn pha chớp tắt liên tục, xúm lại một chỗ xí xô xí xào…

- Từ từ nào, mọi người bình tĩnh, xếp hàng đi…

- Miichan, cậu đừng giỡn nữa !

- Acchan, biết rồi. Mọi người trật tự đi. Nghe Miichan thông minh dễ thương xinh đẹp nói đây.

- Đừng làm màu nữa, lẹ dùm cái !!

Miichan cứ thích chơi nổi, nên Yuko đã thẳng tay trừng trị, nhưng kể cũng tội, ít được quan tâm thành ra thế đấy, mong bà con thông cảm ạ.

- Mọi người biết không, cái vila này mặc dù nhìn mới vậy chứ đã có lịch sử trăm năm…

- Ừ ừ… rồi sao…

- Nơi cử hành nghi lễ trưởng thành là một thạch động nằm sâu trong lòng đất… âm u và tĩnh mịch…

- Biết biết… sao nữa…

- Và để đến được đó chúng ta phải đi qua rất nhiều… rất nhiều cơ quan… mà nhưng cái đó được hình thành từ trăm năm… vô cùng kì bí….

- Nhưng liên quan gì đến việc chúng ta đến đó…. Nói mau nói mau…

- Yuko, em đừng làm ồn được không ???

- Mariko à… Chị không thấy cái con bé này dẫn chúng ta đi lòng vòng à… nói cả buổi chẳng ăn nhập gì !!!

- Đúng hé, nói ngay vấn đề đi Miichan !!!

Hai chị á, như cái chợ vậy, người làm mất thời gian là mấy chị chứ có phải bạn Mii đâu.

- Được rồi, hai người im lặng đi. Ngoài cửa chính đến chỗ lễ đường, còn có một mật đạo thông đến đó.

- Yuu-chan à mật đạo là gì thế ???

- À, là đường hầm bí mật đấy mà, ngốc thế.

- Cậu bảo ai ngốc nào ???

- Mình, mình ngốc hơn Nyan Nyan…

Hai chị thôi cái trò mèo bắt sóc, sóc vờn mèo ấy cho em nhờ. Giờ có việc chính để làm rồi đấy ạ.

- Ở đâu Miichan ???

- Acchan, để mình thở tí, đừng có nắm áo mất hình tượng quá. Takamina mà thấy là mình chạy không kịp.

Acchan hung hăng nắm lấy cổ áo Miichan, gấp gì mà dữ thế chị Chan, Takamina còn đó chẳng ai dám hốt đâu, bất quá đến trễ thì từ Takamina thành Kai thui. Phản đối nhe tác giả, coi chừng ăn dép.

- Miichan em biết sợ Takamina khi nào vậy ?

- Mariko, chị không biết đó thôi, em khổ tâm lắm. Takamina nhìn vậy chứ không hiền đâu. Khi em ôm Acchan mặc dù cậu ấy không nói gì, làm bộ không quan tâm nhưng mà khi đến chỗ không người thì… khổ thân em…

- Minami nói gì thế ???

Acchan bây giờ dường như quan tâm đến chuyện Takamina ăn dấm chua hơn là cái mật đạo kia nhỉ !!!

- Thì nói một câu rất đơn giản. Miichan nếu cậu còn dính với Acchan nhà tớ thì… thì..

- Sao hả Miichan ???

- Tớ cũng hỏi Takamina là cậu ấy sẽ làm gì tớ, cậu ấy bảo là thì tớ kêu Acchan không chơi với cậu nữa… Thế đó !!!!

Mariko và Yuko bên cạnh cười sặc sụa, ghen tuông kiểu này chắc chỉ có Takamina nhà chúng ta thôi… đáng yêu quá nhỉ, chính vì chị ấy như thế nên tác giả mới chết mê chết mệt nè.

- Được rồi, đùa tí cho vui. Mọi người theo em, mậy đạo ở ngay trong phòng này nè.

Miichan vừa nói vừa đi về phía tường đối diện.

- Ủa sao em biết.

- Yuko à, em là ai !!!Là Miichan thông mình dễ thương mà.

- Nổ quá đấy bé.

- Không mắc cười á, chán thiệt, em ở đây từ nhỏ mà. Với lại mật đạo này em với Takamina thường hay dùng để tìm cách trốn khỏi đây.

Miichan vừa nói vừa xoay cái bình hoa… một mật đạo lập tức xuất hiện, một con đường dài và tối…

- Không đi đâu !!! Thấy ghê quá !!!

Mariko đột nhiên la lên khi bước vào.

- Chị sao vậy ???

Đúng đó bà chị, mật đạo chứ có phải căn nhà ma quái đâu mà sợ thế không biết.

- Mariko bỏ tay ra khỏi người Nyan Nyan nhà em ngay !!!

- Yuko, cho chị nắm tí đi, chị sợ mà !!

- Ôm Miichan kìa, hay Acchan, Tomochin đó.

- Mấy đứa ấy lùn quá.

Hai người ấy cứ vừa đi vừa cãi, chộn rộn cả khúc đường. Sợ tối, không biết tại sao không đốt lửa, mà ở đây lấy đâu ra lửa nhỉ ???

- Ủa sáng rùi kìa !

Mariko vui mừng hết lớn khi thấy có ánh sáng phát ra.

- Tại chị hoảng quá đấy, mở điện thoại lên là thấy đường đi ngay thôi.

- Cám ơn em nhé, Chiyuu, em lúc nào cũng chu đáo.

Mariko nghe nói lập tức móc điện thoại ra. Ừ hé tác giả cũng quên vụ có điện thoại, cứ nghĩ còn đang ở thời xưa, nên chỉ có thể đốt đuốc, cám ơn Chiyuu nhé.

- Miichan nè, nếu có mật đạo này, tại sao khi em với Takamina trốn ra lại phải chui…

- Yuko à, em cũng đâu muốn thế… là bởi vì…

Miichan chưa nói hết câu thì họ đã đến một căn phòng khá rộng và có thắp đuốc sáng trưng.

- Tới rồi phải không, Minami….

Chị Chan à, đâu dễ dàng vậy, chị đó chỉ biết có chị Takamina thôi không nghĩ đến bạn bè bên cạnh, mà cũng chính vì chị như thế nên tác giả mới thương. Qua được ải này chị nhất định sẽ được gặp được người trong mộng.

- Đâu dễ dàng vậy Acchan. Điện làm lễ ở ngay sau tảng đá lớn này.

Miichan vừa nói vừa chỉ vào một tảng đá đồ sộ trước mặt.

- Làm sao để mở ra ???

- Đơn giản lắm, đọc thần chú là mở được.

Miichan vừa nhìn tảng đá vừa mỉm cười. Tác giả thiên vị quá nhỉ, muốn sớm uống rượu mừng đây, thử thách gì mà dễ như ăn cơm sườn vậy, nhưng cảnh báo trước nhé, ăn từ từ thôi coi chừng mắc xương đó.

- Cái này có gì là khó, hãy xem Yuko ta ra tay đây. Mở cửa ra cho nắng sớm vào phòng, nắng cùng em hát và cùng chơi múa vòng…

Bốp… lãnh trọn nguyên cú đánh như trời giáng của Mariko. Ai biểu chị Đại tài lanh làm gì, lãnh hậu quả rồi đấy…

- Mariko, bộ chị ghiền đánh em hả ???

- Cho chừa cái tật !!

- Tật gì chứ ???

- Em vừa làm gì tự mình biết, đó có phải là thần chú không ???

Chị ấy mà biết thì đâu cần Haruna mang về nhà dạy dỗ, chị tha cho chị ấy đi, mặc dù tên Đại nhưng đầu óc còn tiểu lắm, từ từ về nhà dạy lại.

- Ai biết đâu, em đâu có nói đó là thần chú mở…

- Vậy là gì nào ???

Nhìn mặt Yuko bẽn lẽn ai cũng phá lên cười, chị Đại cũng biết ngượng á.

- Cái đó em dùng để mở cửa nhà tắm thôi chứ bộ.

- Yuu à, mỗi lần tớ tắm cậu chỉ việc đạp cửa xông vào, sao bữa nay bày thêm trò này vậy.

Ghê không chị Đại, đạp cửa xông vào đó. Acchan ghi lại học tập nhé, nếu muốn tắm chung với Takamina thì cứ đạp cửa xông vào. Còn chuyện sau đó Acchan thế nào thì tác giả không bảo đảm, ngoài phạm vi cho phép rồi.

- Nếu Nyan Nyan thích thì tớ sẽ hát trước khi đi vào.

- Đừng giỡn nữa. Miichan đọc thần chú đi.

Mariko quay lại ra lệnh cho Miichan.

- Xin lỗi chị nhé, hôm mà thầy dạy bài này em trốn học đi ăn cà-rem.

Mọi người cười phá lên, có phải vì chuyện này nên Takamina với Miichan khi bỏ chạy mới phải chui… trời ơi là trời cho chừa cái tật ham ăn ham chơi nhé.

- Thiệt hết biết mà,đúng là không thể trông cậy vào em, ai biết ra đọc đi. Đừng nói hôm đó cả đám cùng trốn học nhé.

- Được rồi, em sẽ đọc.

Hoan hô chị Chan, em biết chị hoàn toàn có thể trông cậy được mà. Nên mới dẫn chị theo nè, nói gì thế tác giả không cho chị ấy đi cùng ai đọc chuyện của mấy người.

- Vừng ơi !!! Mở ra !!!

Tảng đó vẫn không xê dịch, có thể hô chưa lớn hô lại đi chị Chan ơi… Lấy hơi từ bụng nè.

- Acchan, có thể dùng sai rồi. Thử gọi đại mạch ơi mở ra đi, hay tiểu mạch… hoặc táo tàu gì đó…

- Tomochin, cậu không đọc chuyện Alibaba và bốn mươi tên cướp à… Vừng là đúng rồi.

Tomochin này, kêu vừng không mở, kêu hết các loại khác có mở được mới lạ đó.

- Mọi người tưởng đây là chuyện một ngàn lẻ một đêm à !!!

Miicchan cười nức nẻ thì cả bọn kia đang thi nhau hô thần chú. Coi chừng bị hội đồng đấy bé, muốn chết sao mà chọc quê mấy chị ấy.

- Miichan, còn chuyện gì chưa nó hết với bọn này phải không ???

Sau câu hỏi của Acchan là tất cả cặp mắt đều hướng vào Miichan, cô rùng mình, đáng đời ngay từ đầu nói hết thì đâu có sao… tác giả không cứu đâu mà có muốn cứu cũng cứu không được.

Miichan không nói gì, hướng đến bên cạnh tảng đá, lấy ra một cuốn sách cổ…

- Đây gọi là tảng đá thông thái, có 1000 câu thần chú để mở cửa, mỗi giờ sẽ thay đổi một câu. Muốn qua cửa chúng ta phải đọc trúng câu thần chú đã được chọn tại thời điểm đó.

- Cái gì 1000 câu, mà một giờ thay đổi một cậu, đùa với mọi người đấy à ???

Mariko trợn mắt nhìn Miichan, cả bọn còn lại cũng vậy, đừng thế mà thành thòi lòi hết là không đẹp đâu đó.

- Vậy đưa đây, đọc liền một hơi là được chứ gì !!!

- Yuko, nếu dễ dàng như vậy, thì sao mà cho đến bây giờ em với Takamina chưa bao giờ qua ải được. Trong một giờ mỗi người chỉ có thể đọc một lần. Chúng ta có 7 người, chỉ được chọn 7 câu.

- Đừng cứng nhắc thế chứ Miichan, đọc thêm một câu đâu ai biết.

- Chị đọc đi, ngay lập tức sẽ bị quăng ra khỏi đây, trở lại phòng, em thử rồi sao lại không biết.

Tác giả chơi ác nhé, sắc xuất 7/1000. Kiểu này Takamina phải đợi đến tết Công gô rồi.

- Được rồi, thử vận may đi… biết đâu ông trời cũng giúp chúng ta.

Chiyuu lên tiếng động viên, khi cô thấy mọi người đang chìm vào tuyệt vọng. Ráng moi họ lên đi, Takamina toàn nhờ vào họ đấy.

- Miichan, đưa sách cho mình đi mình sẽ thử trước.

Miichan bước đến trao sách vào tay của Chiyuu, cô lật qua lật lại lật tới lật lui, chọn đại đi gõ chữ mỏi tay lắm có biết không.

- ‘Tomochin, ớt hay tiêu !!!!’

- Hả ???

Tomochin đứng cả người khi nghe Chiyuu tự nhiên hô lớn tên mình, còn gì mà ớt với tiêu.

- Hả cái gì ? Em ấy hỏi em muốn bị đáng ghen bằng ớt hay tiêu đó mà.

Yuko đứng bên cạnh diễn giải thêm, hai có đó ăn cái nào cũng ngủm cả… Tomochin liền nuốt nước miếng, kéo kéo tay Chiyuu.

- Chiyuu, chuyện của chúng ta từ từ tính sau, đọc thần chú quan trọng hơn.

- Mình đọc rồi đó.

- Hả ??? Thần chú gì kì vậy.

- Thì họ ghi … rồi ớt hay tiêu, kêu mình chọn một cái tên bỏ vô.

- Ừ ừ, cậu muốn mình ớt hay tiêu hả ???

- Cho chừa cái tội, hay nhòm ngó Takamina.

Tomochin à, ớt hay tiêu là còn nhẹ hơn vỏ sầu riêng của Acchan đó. Cố gắng mà chịu đi, hàng bán rồi cấm trả lại.

- Chiyuu đưa chị xem, thần chú gì mà kì cục vậy.

Ngay lập tức Yuko hiếu kì giành ngay cuốn sách cổ, lại lật…. rồi mỉm cười chọn một câu. Mà cái này không cần nói nhe… đọc thần chú xong không thấy tác giả có động tĩnh là là biết trật lất rồi đó, tại làm biếng quá nên bỏ cho tác giả cái vụ kể lể dài dòng đó đi.

- Cái câu này hay nè… ‘Miếng trầu nên nghĩa phu thê, mẹ cha đã định Nyan về là về với Yuu. Hết rồi áo tím áo xanh, bây giờ Nyan đã có Yuu đây là «chồng »…’

- Yuu-chan, chúng ta không giỡn đâu ???

- Nyan Nyan à, Yuu đâu có giỡn… ở đây kêu hát mà… vừa đọc thần chú vừa có thể tỏ tình, một công đôi việc mà…

Yuko này, không nghiêm túc gì cả, mỗi người một giờ chỉ có một lần câu hỏi, chọn câu nào cho nghiêm túc một chút đi.

- Còn không giỡn á, đưa đây tớ chọn một câu cho cậu sáng con mắt ra.

Tới lượt cô ngơ nhà chúng ta rồi, không biết lại chọn cái gì đây… lật tới lật lui… rồi mỉm cười…

- ‘Tôi ngốc nhất, tôi ngốc nhất, tôi ngốc nhất !!!’

Mọi người cười phá lên, có ai lại tự nhận mình ngốc không chứ… chắc chỉ có Haruna của AKB… ngốc không phải là cái tội, chính vì cô ấy ngốc nên mới có người chết mê chết mệt vì cô ấy.

- Haruna, tụi này biết chị ngốc rồi, nhưng không cần tự khoe khoang thế.

- Tomochin, ai nói chị khoe khoang, chị đọc thần chú mà, chị nghĩ chúng ta khiêm tốn một tí thì đá thông thái sẽ cho qua.

Lí luận hay đấy Haruna à, dù sao thì chị cũng đỡ hơn hai người vừa rồi, nhưng sự thật cho thấy đá thông thái không thích người ngốc.

- Được rồi, tới lượt Miichan này… Dù câu này đã thử 100 lần nhưng đều thất bại, nhưng ta vẫn muốn thử tiếp… ‘Ai là người thông minh nhất !! Miichan chứ ai !!!’

Miichan à… lần thứ 101 cũng sẽ không được đâu, tự tin quá thật không tốt, còn vẻ mặt của 6 người kia tác giả miễn bình luận nhé.

- Mọi người thật là, cứ giỡn như thế, làm sao cứu được Takamina. Haruna đưa sách cho em.

Tomochin hùng dũng bước ra, chị Chin nà em biết chị muốn cứu chị Takamina nhà em, nhưng xin chị đừng hô toáng lên thế, chị không sợ ớt với tiêu sao ???

- ‘Sắc đẹp vĩnh cửu… sắc đẹp vĩnh cửu !!!’

Vô phương với mấy chị này, dường như mỗi câu thần chú được chọn đều là ước nguyện của họ thì phải…bó chiếu !!!

Tới The A1ce của chúng ta ra chân đây.

- Tomochin à, cậu làm dữ rồi có hơn gì họ đâu. Việc cứu Minami không cần cậu bận tâm, để cho tớ là được rồi. Cậu lo mà ăn hết mấy món ớt trộn tiêu của mình đi. Nếu không cẩn thận lại được ăn thêm sầu riêng.

Lời nói của Chị Chan thật quá mà, sặc mùi thuốc súng… Không biết chị ấy sẽ chọn câu nào nhỉ… có thể nào «  Takahashi Minamia là của ta… là của ta » không nhỉ. Chuyện gì không có thể ???

- ‘Quyền lực tuyệt đối ! Quyền lực tuyệt đối !!!!!’

Cửa vẫn thế không xê dịch, thật là chẳng nể mặt nữ chủ nhân tương lại gì hết. Acchan thầm tức giận, sau này mà lấy Takamina rồi, cô nhất định sẽ cho người đập tan cái mật đạo với cái gì mà đá thông thái chết tiệt này, đem đi xây cầu. Cái này có gọi là quyền lực tuyệt đối không ta… đến nước này thì chỉ có thể trời kêu ai nấy dạ thôi.

Chỉ còn một người, Sama của chúng ta, bà già này đang nghiên cứu cuốn sách cổ, ra vẻ đăm chiêu lắm đây, trời ơi, trông già thêm mấy tuổi, xuất hiện nếp nhăn kìa.  Tội nghiệp thật mà, hi sinh nhan sắc vì bạn Takamina, thật đáng khâm phục…

- Được rồi, hãy xem Sama ta ra tay đây.

Oai vệ tiến đến trước đá thông thái… Chị ấy chọn câu thần chú nào cho mình đây ???

- ‘Em đẹp không cần son phấn, xinh thật xinh thật xinh, rất hiền. Không quần jeans giày cao gót, em chọn riêng mình em áo dài, duyên dáng. Giống như hoa kia bên thềm, ngát hương không khoe sắc màu, ngàn đóa hoa đang rực rỡ không sánh bằng. Người đẹp dáng xinh…’

Tự tin thái quá thì tất nhiên không thể thiếu Mari-sama của chúng ta rồi. Nhưng mà… mọi thứ dường như đang rung lên… rung lên thật rồi… Sama của chúng ta đã chọn đúng… nhiều khi tự tin lại hiệu quả nhỉ????

- Mariko!!! Em yêu chị!!!!

Acchan sung sướng chạy đến ôm chầm lấy Mariko… nè ôm không đủ đâu phải thưởng đó…

Nhưng chỉ được 5s tất cả đã trở lại như cũ… yên tĩnh… ế kì vậy tác giả nhá hàng hả??? Hay cố tình chơi khăm Mariko vậy, tới số rồi…

- Hahaha… Thì ra là động đất… vậy mà cứ tưởng!!!!

Yuko được một phen lên mặt cười nức nẻ, trong khi mọi người còn lại rầu thúi ruột, chị làm cái gì vậy  Yuko, muốn dìm hàng Sama em sẽ lựa cho chị khi khác… còn lúc này.. chậc chậc!!!

- Cái gì mà đá thông thái chứ… đá ngu ngốc thì có… Điên thật chứ, dám đùa với chị hả cưng!!! Cho chết nè!!!!

Sama nhà ta nổi máu khùng rồi, chạy đi không thôi chết cả lũ đấy… Chị già nóng giận đấm đá đạp lung tung vào tảng đá không ngừng. Coi chừng bị thương Sama ơi, cái đó là đá chứ đâu phải gối ôm, chị đánh thế em sót lắm…

Nhưng đột nhiên lại có tiếng động mạnh, chẳng lẽ động đất màn hai cảnh hai á… Hay là Sama làm đá thông thái giận rồi nên trừng phạt… ối giời ơi tha cho chị ấy ạ, dù chị ấy có cà rỡn thế nào thì cũng là một trong những người mà tác giả yêu thích. Nếu có chuyện gì xảy đến với các bạn mình đây gánh không nổi trách nhiệm đâu.

- A!!!!

Chuyện gì… bĩnh tĩnh đừng làm tác giả sợ…

- Mở rồi… mở rồi!!!!

Cả bọn nhảy cẫng lên… ủa mở thiệt rồi… sao hay vậy trời, vậy mà cứ tưởng.

Lúc này Yuko mới gật gù…

- Thì ra đá thông thái là wota của Sama… vậy mới thấy Mariko nhà chúng ta tài giỏi thế nào… ngay cả đá cũng sợ!!!

- Tất nhiên rồi, nếu không đâu xứng làm Sama của mấy đứa, Mariko đã ra tay thì đá cũng mài thành kim!!!

Đá với kim có liên quan gì đến nhau à, cho chị phải về học lại vài năm đó.

- Không phải là đá thông thái sợ Mariko đâu. Mà chúng ta bị lừa đó. Cái gì mà 1000 câu thần chú, chỉ là gạt người, muốn ra ngoài chỉ cần tới đây đạp vào cái chốt ở bên dưới thì tảng đá tự mở thôi.

Miichan vừa đến gần tảng đá, nhìn một cái rồi chỉ cho mọi người xem. Dễ dàng vậy mà có người mấy năm trời bị gạt, nhưng hôm nay cũng nhờ sự mất kìm chế của Mariko nếu không thì đến cóc mọc râu họ cũng chẳng thoát. Cái này mới gọi hay không bằng hên, hên không bằng tác giả!!!

- Được rồi, chúng ta xông vào cứu Takamina thôi!!!

Thế là cả bọn kéo vào lễ đường, nơi nghi ngút khói hương… đến kịp không… không kịp thịt tác giả…

- Lễ đã xong… Từ nay con sẽ là người thừa kế của dòng họ Takahashi.

Hết rồi, hết thiệt rồi… nói câu này là coi như tiêu… tới không kịp rồi… bắt đền tác giả đó!!!

Họ vừa tiến lên đến nơi cử hành lễ trưởng thành đã nghe báo lễ thành… mọi chuyện đã không thể thay đổi. Cộng thêm trước mặt họ… khỏi nói ai cũng biết đó không phải là Takamina đáng yêu của chúng ta…  mà là Kai. Tại sao lại là anh ta chứ????

- Chúng ta đã tới trễ rồi sao?

Yuko thất thiểu lên tiếng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình, rất tiếc phải nói với chị đó là sự thật, trễ rồi… Ai biểu tám cho nhiều vô… trễ rồi đó…

- Tại sao??? Ông già kia trả Takamina lại cho chúng tôi!!!!

Mariko nóng giận chạy đến chỗ ông già, túm lấy cổ áo của ông ta giật mạnh. Chị bình tĩnh lại đi, đánh chết ông ta thì Takamina cũng đâu quay lại được, ở tù như chơi á.

- Im đi tác giả??? Không phải tại ngươi thì đâu như thế này, xử xong lão là đến ngươi!!!

- Tha cho em ạ!!!

Yuko cũng góp sức với Mariko, hai người này dữ quá…

- Em giúp chị, mang lão ta đi câu sấu đi,… dám đụng đến Leader của chúng ta…

- Yuu-chan bình tĩnh đi, không có Takamina thì còn Kai mà…

- Cậu nói gì thế Haruna, chúng ta cần Takamina…

- Nhưng bây giờ biết làm sao??? Ai cũng là em ấy mà!

- Làm sao giống, nếu tớ biến thành con trai cậu chịu không?

- Tất nhiên là không rồi, Yuu-chan bây giờ dễ thương rồi!!!

- Thì đó.

- À…

Mệt hai chị quá, đến nước này mà còn nhiều chuyện với nhau, hai chị làm tác giả một lát nữa bị Mariko đem câu sấu thật bậy giờ.

- Trễ quá rồi!!!

- Tomochin à, đừng như vậy mà!!!

Ở bên này Tomochin cũng khá là kích động nhưng phản ứng không quá đáng như hai chị kia.

- Ông thật quá đáng, Takamina là cháu ông tại sao ông lại đối xử với cậu ấy như vậy???

- Tất cả phải đặt lợi ích của gia tộc lên trên hết!!!

- Gia tộc, gia tộc có ăn được không, có làm cho ông hạnh phúc được không??? Ông sẽ hối hận!!!!

- Tomochin à, cậu bình tĩnh lại đi!!!

- Cậu biểu mình làm sao mà bình tĩnh… Takamina biến mất rồi, thật sự biến mất rồi…

Câu nói của Tomochin là tim mọi người như thắt lại… Chúng ta mất Takamina thật rồi sao??? Vĩnh viễn mất cô ấy sao??? Không đây không phải là sự thật!!! Nhưng chúng ta lại không thể phủ nhận nó!!!

- Không! Không… Minami không bao giờ biến mất… cậu ấy sẽ không bỏ lại mình đâu…

Á!!! Quên, chị Chan ơi, chị đâu rồi!!! Acchan thất thần, đôi mắt vô hồn, chân như không còn lực nữa, vô định lùi về phía tường như tìm một sự dựa dẫm. Tác giả thấy chưa, tội chưa… tất cả cũng tại tác giả, nếu không bày vẽ đủ trò thì làm sao mà trễ…bắt đền đó!!! Đền Takamina cho mọi người đi!!!

- Acchan, em hãy chấp nhận sự thật đi!!!

Mariko nhẹ nhàng tiến đến bên Acchan… Nhưng cô ấy lập tức lùi sâu vào trong hốc… phản ứng tự bảo vệ ấy mà!!!

- Sự thật gì chứ, Mariko à, chúng ta mau tìm Minami đi. Đừng để cậu ấy đợi lâu, cậu ấy sẽ giận đó. Em nhớ cậu ấy lắm!!!

Acchan dường như đang rất bấn loạn, cô ấy không chấp nhận được sự thật này. Làm sao mà chấp nhận được, người mình yêu thương đã hoàn toàn biến mất.

Không ai biết khuyên Acchan như thế nào, trong khi bản thân họ còn chưa chấp nhận được sự thật tàn khốc này.

Khi tất cả đứng bất động, bất lực nhìn Acchan thì có một người đang từ từ tiến đến… Anh kia đừng thừa nước đục thả câu nhé, dù đục dù trong một con ruốc cũng không cho anh bắt được.

- Atsuko, từ nay anh sẽ thay Minami chăm sóc em!!!

Anh à, mơ đi cưng. Anh nghĩ sao vậy tôi chưa hỏi tội anh là may rồi, làm ơn đứng một bên chờ thẩm vấn đi.

- Không, đừng chạm vào tôi, Minami sẽ giận đó. Tôi không cần anh tôi chỉ cần Minami của tôi thôi.

- Đừng ngoan cố nữa, cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa… Takahashi Minami đã biến mất hoàn toàn rồi.

- Không!!!!

- Atsuko, hãy chấp nhận sự thật đi, từ nay chỉ có anh bên cạnh em thôi.

- Không cần!!!! Cho dù Minami không ở bên tôi, tôi cũng không cần anh. Trong trái tim tôi chỉ có một người và vĩnh viễn chỉ yêu thương người đó. Cho dù cơ thể anh chính là của Minami thì cũng không phải. Anh là anh còn Minami là Minami. Không ai có thể thay thế được cô ấy.

Đúng đó, anh bỏ cuộc đi, tình yêu vốn dĩ là không thể thay thế, dù anh giống thế nào, dù là cùng một thể xác, nhưng hai tâm hồn vĩnh viễn cũng không thể cùng chung nhịp đập. Cũng như trong lòng mọi người anh mãi không bao giờ thay thế được vị trí của Takamina.

Anh ta khẽ mỉm cười, kéo mạnh Acchan đứng dậy… Anh kia làm gì thế.. anh là đụng đến chị Chan tôi liều mạng với anh, dù sao Takamina đã không thể trở lại, đánh anh thành cú cũng chẳng sợ đau chị ấy nữa…

- Buông tôi ra!!!

- Nếu em mãi mãi không chấp nhận tôi, vậy hãy giúp tôi hoàn thành nghi thức cuối cùng này.

Vừa nói anh ta vừa hôn lên môi Acchan, á lại cưỡng hôn, sao chị Chan cứ bị anh này hoài vậy. Người ta đang đau khổ mà… nhưng biết đâu hôn xong Takamina lại quay lại thì sao!!! Không đâu, nghi thức đã hoàn thành, Takamina đã biến mất dù hôn một trăm một ngàn một triệu cũng thế thôi…

Acchan bị hôn bất ngờ, tức giận vô cùng, hắn ta… người đã cướp mất Takamina của cô, cướp mất hạnh phúc nữa đời còn lại của cô… giờ lại đang cưỡng hôn cô lần nữa… Đánh hắn đi chị.

Khi 2 đôi môi vừa rời khỏi nhau, lập tức Kai ăn một cái tát như trời giáng. Làm xong việc là Acchan quay lưng bỏ đi, nơi này không còn gì để cô lưu luyến, đến ngay cả nhìn Kai một lần chị Chan cũng chẳng thèm ngó.

- Atsuko, cậu tát mình cái này là cái thứ 4 rồi đó!!!

Giọng nói này… giọng nói này… là sao tác giả. Là vậy đó! Tác giả mà!

- Takamina… cậu ấy trở lại rồi!!!

Cả bọn hồ hởi la lên. Mariko lại nắm cổ ông già.

- Nè chuyện này là sao?

- Như mọi người đã thấy, ta chọn cháu ta, Minami!!!!

- Làm được đấy!

- Mari-chan, cô có vui lòng tặng lão già này vài chữ kí được không???

- Nói chi vài chữ, tặng tôi cho… à không tặng một đống còn được.

Mariko à, đừng vui quá mà nói bừa đấy. Chết chứ chả chơi! Tác giả cứu không nổi.

- Nhưng tôi thì cần chữ kí của ông đấy, phạt cho cái tội làm tụi này mất vía nãy giờ.

- Yuko-san muốn gì, lão già này cũng đều đáp ứng.

- À, đâu khó gì! Chỉ cần ông tài trợ vĩnh viễn cho AKB là được rồi.

- Tất nhiên tất nhiên.

- Được, một lời đã hứa tám ngựa khó theo, cộng thêm 9 cái lư hương…

- Là cái gì thế?

- Ngốc quá, không có coi Hoàn Châu công chúa sao? Về mà luyện lại đi.

Yuko vừa dạy dỗ ông già xong là bay đến chỗ Haruna.

- Bớ ba hồn bảy vía Nyan Nyan trở về.

- À!! Yuu-chan, vậy là kết cục đại đoàn viên rồi nhỉ???

- Ừ, nhưng cậu chưa hôn mình, chưa đoàn viên được.

- Về nhà rồi tính!!!!

Bên kia Tomochin cũng nhảy cẫng lên ôm hôn Chiyuu… Đầm ấm quá… hạnh phúc quá.. tác giả à..hôn cái coi…

- Takamina trở lại, cậu vui lắm sao ???

- Tất nhiên rồi !!!

- Tớ thì không vui !!!

- Sao vậy ???

- Vì tớ phải lo giữ cậu.

- Được rồi, về nhà tớ sẽ bù đắp cho cậu mà. Dùng cả đời để bù đắp.

Sao ai cũng đòi về nhà hết vậy, làm đại ở đây đi, như vậy tác giả mới viết được, đem về nhà ai mà thấy được.

- Sao hai kẻ kia đứng như tượng vậy, cứ tưởng ôm nhau đắm đuối nãy giờ rồi chứ !!!

Miichan ở đâu thù lù xuất hiện.

- Ủa đâu ra thế !

- Ở đây chứ đâu, chỉ tại tên tác giả quên mất em. Tội em quá Mariko !!!

- Được rồi, từ từ về chị sẽ xử hắn. Mà dường như Acchan vẫn chưa nắm bắt được vấn đề thì phải !!!

- Ừ nhỉ, sao hôm nay em ấy chậm hơn cả em nhỉ ???

Đúng nhỉ, họ ăn mừng, thảo luận thương lượng, dỗ dành nhau xong xuôi hết rồi mà hai nhân vật chính vẫn đứng đó. Tại tác giả không kêu action họ dám diễn mới lạ đó. Ủa tại đạo diễn hả ??? Quên, quên !!!

Acchan sau một lúc bần thần rất lâu vẫn chưa quay lại… Takamina đứng bên này vô cùng sốt ruột, cho chị đợi một tí, chị có biết chị gây bao nhiêu đau khổ cho chị Chan không.

- Atsuko, sao cậu không phản ứng gì hết vậy ? Cậu giận tớ à !!!!

Không quay lại thì mình sẽ đến. Takamina tự bảo thế rồi bước đến bên cạnh Acchan.

- Mình về với cậu rồi đây Atsuko !

- Là cậu thật sao, Minami ???

- Là Minami của cậu đây, của một mình cậu !!!

- Thật chứ !

- Nói láo bà bắn !!!

- Mình đánh chết cậu, đánh chết cậu !!! Sao cậu lại bỏ mình chứ, cậu biết mình sợ lắm không ????

Acchan vừa đánh vừa khóc, bao nhiêu tức tưởi, đau khổ giận hờn đều tuôn ra ngoài, Takamina đứng yên cho Acchan đánh, nhẹ tay thôi nhé coi chừng đau chị ấy. Thấy Acchan nước mắt đầm đìa, Takamina cười dịu dàng kéo Acchan vào lòng.

- Là mình sai, mình làm cho cậu đau lòng… là mình không đúng, mình đáng đánh…

- Cậu đó !!

- Sao á ???

- Cậu còn kêu mình đánh cậu, cậu có biết mình đánh cậu mình đau lòng thế nào không ???

- Mình xin lỗi !!!

- Sau này không được rời xa mình nữa, không được bỏ rơi mình nữa…

- Mình hứa !!

- Hứa cái gì ?

- Hứa với Atsuko suốt đời suốt kiếp, mình sẽ luôn yêu cậu, chăm sóc cậu, không bao giờ làm cậu khóc nữa…

- Tha cho cậu đó.

Acchan sung sướng ngả đầu lên vai Takamina… Mặc dù Takamina không cao như Kai, vai không rộng như Kai nhưng nó lại mạng lại sự ấm áp lớn nhất cho Acchan.

- Đau lắm đó !!

Takamina vừa nói vừa lấy tay xoa xoa má mình.

- Đáng đời cậu, ai biểu hết lần này đến lần khác để anh ta hôn mình.

- Nếu không hôn, nghi lễ không hoàn thành mình sẽ không ở bên cậu mãi mãi được. Hay cậu muốn anh ta hôn người khác ?

- Không được, dù sao anh ta cũng là cậu nên mình không cho phép.

- Thì đó, cậu phải đền cho mình.

- Hôn cậu bù lại nhé !!!

- Không được, ở đây đông người lắm !!!

- Mình muốn có một nụ hôn hoàn toàn thuộc về hai chúng ta… Mình Maeda Atsuko và cậu Takahashi Minami…

- Không được… về nhà nhé…

Lại đòi về nhà, không được chịu nhé chị Chan… Acchan đã đợi nụ hôn này quá lâu làm sao mà đợi được nữa. Thế là rượt Takamina chạy vòng vòng… không khí tràn ngập tiếng cười hạnh phúc.

Hết được chưa nhỉ ???

Ngày hôm sau, sáng sớm họ đã phải rời khỏi Vila nhà Takamina, tối đó họ có show nên không thể ở lại.

Takamina lết cái thân tàn lên xe, trên mình dường như toàn hôn ngân, hình như đêm qua làm việc quá sức thì phải. Nhưng bên cạnh có một người thê thảm hơn… Anh quản gia mình mảy bầm dập, không biết ai ác thế.

- Tiểu thư Mina, tôi có lỗi với cô !!!

- Anh làm sao vậy ? Đứng lên rồi nói ! Ai đánh anh ra nông nổi này ??

- Tôi ra sao không quan trọng nhưng Tiểu thư Mina…

- Tôi làm sao ??? Có chuyện gì à !!!

- Xin lỗi tiểu thư, hôm qua thiếu phu nhân…

- Thiếu phu nhân ???

Là ai thì chắc khỏi nói rồi nhé, không biết anh chàng này phạm tội gì mà lại thành ra thế này. Bởi vậy người ta thường nói có hai loại người không thể đắc tội chính là phụ nữ và tiểu nhân… Acchan lại thuộc loại nữ nhân…

- Cô ấy làm gì anh à ???

- Thiếu phu nhân…

- Cô ấy làm sao ???

- Tôi có lỗi với tiểu thư !!!!

- Thật ra anh đã làm chuyện gì ???

- Hôm qua thiếu phu nhân kiếm tôi, bắt tôi giao ra tất cả hình ảnh của tiểu thư từ nhỏ đến lớn, lúc chưa mặc gì rồi mặc tả, bikini tất cả đều lấy hết rồi.

- Anh đưa hết !!! Anh giỏi nhỉ ??? Nhưng chắc không sao đâu, Atsuko coi chơi thôi mà.

- Chưa hết đâu !!!

- Còn gì nữa ???

Takamina hét lớn lên, hình đưa hết rồi, còn gì nữa vậy trời….

- Nhỏ nhỏ thôi tiểu thư, coi chừng thiếu phu nhân nghe được là tiêu…

- Ừ ừ… nói nhỏ thôi…

Takamina về chắc được bầu làm hội phó hội sợ vợ với hội trưởng Yuu quá.

- Thiếu phu nhân còn hỏi tôi từ nhỏ đến lớn tiểu thư có hồng nhan tri kỉ không ?

- Hả ???

- Có từng nắm tay ôm eo ếch ai không ???

- Sao ???

- Còn hỏi khi là Kai, tiểu thư đi chọc ghẹo bao nhiêu cô ???

- Anh khai hết !!!

- Dạ, tôi khai hết, khai hết mà còn thế này, nếu không khai chắc giờ cô hốt xác tôi quá.

- Vậy là tiêu rồi !!!

- Tiêu gì vậy ???

Không biết Acchan từ đâu xuất hiện, lại nở một nụ cười thiên thần…

- Thôi đi mau đi, mọi người đang chờ kìa !!!

- Nhưng, tớ…

- Không nhưng nhị gì cả… đi !!!!

Vừa nói Acchan vừa xách lấy lỗ tai Takamina… coi chừng đứt chị Chan ơi, chị dạy chồng thế nào em không có ý kiến, nhưng đừng làm quá tội nghiệp chị ấy.

- Đau… Atsuko đau mà !!!

- Vào xe đi về nhà mình muốn nghe hết chuyện khi nhỏ của cậu !!!

- Không phải anh…

- Không kể á…

- Kể…

Xe từ từ lăn bánh chạy đi… còn vang lại tiếng la đau của Takamina…

- Tụi nhỏ thật đáng yêu !!

- Lão thái gia không lo cho tiểu thư sao ?

- Con đường là do nó chọn, vợ cũng là nó lựa, sướng hay khổ tự nó phải gánh chịu, chúng ta không quản được đâu. Vào thôi, Mariko vừa tặng ta mấy món đồ đẹp lắm, đi xem xem ta nên treo ở đâu.

- Vâng thưa lão gia !!!

Vừa bước vào vila.. anh quản gia vừa quay lại nhìn theo bóng chiếc xe…


- Chúc tiểu thư may mắn lần sau !!!

3 nhận xét:

  1. bạn còn giữ *background Atsumina* cho mình xin được không?

    Trả lờiXóa
  2. Đọc mà chỉ muốn rụng hàm thôi, hài quá Đi

    Trả lờiXóa
  3. Đọc mà chỉ muốn rụng hàm thôi, hài quá Đi

    Trả lờiXóa